PDA

View Full Version : Giày Búp Bê Xanh



Nancy Krystal
12-07-2009, 01:50
Mùa này cao nguyên đổi gió, lạnh tê người. Đường tới trường xa lắc, tôi đi bộ mất một tiếng rưỡi mới tới nơi. Bạn bè cùng lớp tui, đứa có xe đạp, đứa thì được ba má đưa rước tối ngày.:complaint:
Tui ngán nhất là những buổi sáng sớm, khi sương còn chưa kịp tan, gió lùa cả vô bên trong áo sơ mi, lạnh cóng! Trưa thì nắng hanh và bụi. Đôi gót chân tui thi nhau nứt toác ra, rớm máu. Đau muốn thấu xương. Vậy mà mỗi bữa lên lớp tui đều phải giấu nhẹm đi đôi gót chân xấu xí của mình. Nhưng buổi đó là buổi học TD đầu tiên. Thầy giáo yêu cầu chạy hai vòng sân để “thử sức”. Đám con gái trong lớp tíu tít khoe những đôi giày màu hồng. máu trắng đáng yêu. Tui bước líu ríu, đôi dép lê màu tím than cứ bám chặt vào chân. Khi bắt đầu xuất phát, tui hấp tấp tới mức vấp phải một viên gạch nhọn, té nhào. Mấy kẽ nứt ở gót chân cứ thế tứa máu ròng ròng. Nhỏ Hân chạy sau tui, hốt hoảng la lên: “Máu kìa, Mun ơi!”. Tui lấp liếm: “Không sao đâu Hân. Chuyện thường thôi mà.”. Nhỏ Hân dường như không chịu thua, nó ra sức níu áo tui alij, nằng nặc: “Vô chỗ ngồi đi, để Hân xin phép thầy cho!”. Tui đành ngoan ngoãn gật đầu.:018:
Bữa đó, tui được miễn học TD nguyên buổi. Thế nhưng thay vì cảm ơn Hân, tui lại hậm hực trong lòng khi “bí mật” lâu nay đã bị bại lộ. Nghỉ giải lao, đán bạn cùng lớp tò mồtf mò lại săm suôi vào hai gót chân đen xì và rớm máu của tui. Có đứa còn ác miệng: “Con gái gì mà ở dơ, mày hén?”. Tui tủi thân mém rớt nước mắt. Bất ngờ nhỏ Hân từ đâu chạy ào tới, rối rút xua đám đông nhiều chuyện sang một bên. Hai tay chống nạnh, Hâ nói lớn: “Có ngon mấy bồ cứ đi bộ hàng chục cây số mỗi ngày thử coi!”. Tui chớp mắt nhìn nhỏ bạn, ngạc nhiên hết sức. Bởi từ trước tới nay, ngoài tui ra, chưa một ai biết đến quãng đường xa lắc đó. Cuối giờ học, Hân bỗng chạy theo tui, hớt hải: “Mun, cầm lấy cái này đi!”. Tui mở tròn mắt. Là một đôi búp bê màu xanh nhạt, hơi cũ nhưng rõ ràng là rất được chủ nó nâng niu. Tui nhìn xuống bàn chân, vẫn là đôi giày bata màu trắng ban sáng. Tui lắp bắp: “Không. Giày này của Hân mà.”. Hân cương quyết: “Cầm lấy đi, Hân có xe rồi”. Nói đoạn xong Hân nhảy lên yên xe, cong đuôi đạp một mạch, cứ như thế sợ tui đuổi theo đòi trả lại đôi giày vậy.
Hân đi ngược chiều với tui,. Nhưng kể từ sau bữa đó, khi tui đã chịu nhận món quà, Hân mới chịu đi cùng tui một nửa quãng đường về nhà xa lắc. Và có một điều mà Hân không thể biết được, trong suốt một nửa quãng đường còn lại ấy, tui đã lặng lẽ tháo bỏ đôi giày búp bê màu xanh ra. Không phải vì nó quá vướng víu, qua chậc hay qua rộng mà tui chỉ không muốn cát bụi làm hư nó. Để tui có giữ và ngắm nó lâu hơn. Và vì đối với tui, nó còn quan trọng hơn những đôi giày bình thường khác.:024::Happy::001:

sujuxy
12-07-2009, 06:24
bóc tem bóc tem nà!