mJn
12-26-2009, 05:55
Anh học trò nọ vì nghèo quá phải đi làm phu cho anh thợ mộc đang làm nhà cho lão tướng công. Gần tới giờ nấu cơm, anh thợ mộc sai anh học trò đem thúng lại nhà cho lão tướng công lấy gạo về nấu cơm.
Thấy anh học trò này ăn mặc rách rưới nhưng trông vẻ mặt khôi ngô, ông tướng công hỏi:
- Anh cũng làm thợ như người ta, sao quần áo anh rách vậy?
Anh học trò thưa:
- Dạ bẩm tướng công, con không phải là thợ mà là học trò nhưng vì nghèo quá, bữa nay hết gạo không biết kiếm đâu ra phải xin bác thợ cho theo làm việc vặt ở đây.
Nghe nói học trò, tướng công chỉ vào con ngựa trắng cột ở trước sân nói:
- Nếu là học trò anh hãy làm ngay một bài thơ về con ngựa này, hễ được ta giúp cho.
Anh học trò nghe nói, suy nghĩ trong giây lát rồi đọc:
Bạch mã mao như tuyết
Tứ túc cương như thiết
Tướng công kị bạch mã
Bạch mã tẩu như phi.
Nghĩa là:
Con ngựa lông trắng như tuyết
Bốn chân cứng như sắt
Tướng công cưỡi ngựa trắng
Ngựa trắng chạy như bay.
Anh học trò đọc xong, tướng công thưởng cho anh một thúng gạo với vài quan tiền, anh từ tạ lui ra; về, anh thuật lại cho mấy anh bạn thợ nghe. Trong bọn có anh tính tham mới bảo anh đọc lại cho học thuộc lòng bài thơ đó rồi mai đến giờ đi lấy gạo, anh nhận đi rồi mặc vào mình bộ quần áo rách rưới của anh học trò nọ, đến nhà tướng công. Thấy anh này cũng quần áo rách rưới nên tướng công cũng hỏi:
- Anh cũng đi làm thợ như người ta mà sao quần áo rách vậy?
- Dạ bẩm tướng công, con không phải là thợ mà là học trò nhưng vì nghèo quá bữa nay hết gạo không kiếm đâu ra, phải đi xin bác thợ cho theo làm việc.
Ông tướng nghe rồi chỉ vào bà lão tóc bạc trắng đang quét sân:
- Nếu anh là học trò hãy tức cảnh làm cho bài thơ bà lão, nghe được thì ta thưởng cho. Anh ta liền ứng khẩu:
Bà lão mao như tuyết
Tứ túc cương như thiết...
(Bà lão lông trắng như tuyết
Bốn chân cứng như sắt).
Nghe đọc, tướng công biết ngay hắn là một thằng ba xạo nhưng cũng cứ hỏi:
- Tạo sao bà lão mà lại tứ túc?
Anh vội thưa:
- Vì bà lão quét sân nên cuối cùng cũng không khác gì tứ túc vậy.
Ông tướng phì cười:
- Được, vậy anh hãy đọc tiếp đi.
Anh này đọc tiếp:
Tướng công kỵ bà lão
Bà lão tẩu như phi.
(Tướng công cưỡi bà lão
Bà lão chạy như bay).
Anh ta vừa đọc xong, tướng công nổi giận sai nọc ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi sai lính đuổi về.
Thấy anh học trò này ăn mặc rách rưới nhưng trông vẻ mặt khôi ngô, ông tướng công hỏi:
- Anh cũng làm thợ như người ta, sao quần áo anh rách vậy?
Anh học trò thưa:
- Dạ bẩm tướng công, con không phải là thợ mà là học trò nhưng vì nghèo quá, bữa nay hết gạo không biết kiếm đâu ra phải xin bác thợ cho theo làm việc vặt ở đây.
Nghe nói học trò, tướng công chỉ vào con ngựa trắng cột ở trước sân nói:
- Nếu là học trò anh hãy làm ngay một bài thơ về con ngựa này, hễ được ta giúp cho.
Anh học trò nghe nói, suy nghĩ trong giây lát rồi đọc:
Bạch mã mao như tuyết
Tứ túc cương như thiết
Tướng công kị bạch mã
Bạch mã tẩu như phi.
Nghĩa là:
Con ngựa lông trắng như tuyết
Bốn chân cứng như sắt
Tướng công cưỡi ngựa trắng
Ngựa trắng chạy như bay.
Anh học trò đọc xong, tướng công thưởng cho anh một thúng gạo với vài quan tiền, anh từ tạ lui ra; về, anh thuật lại cho mấy anh bạn thợ nghe. Trong bọn có anh tính tham mới bảo anh đọc lại cho học thuộc lòng bài thơ đó rồi mai đến giờ đi lấy gạo, anh nhận đi rồi mặc vào mình bộ quần áo rách rưới của anh học trò nọ, đến nhà tướng công. Thấy anh này cũng quần áo rách rưới nên tướng công cũng hỏi:
- Anh cũng đi làm thợ như người ta mà sao quần áo rách vậy?
- Dạ bẩm tướng công, con không phải là thợ mà là học trò nhưng vì nghèo quá bữa nay hết gạo không kiếm đâu ra, phải đi xin bác thợ cho theo làm việc.
Ông tướng nghe rồi chỉ vào bà lão tóc bạc trắng đang quét sân:
- Nếu anh là học trò hãy tức cảnh làm cho bài thơ bà lão, nghe được thì ta thưởng cho. Anh ta liền ứng khẩu:
Bà lão mao như tuyết
Tứ túc cương như thiết...
(Bà lão lông trắng như tuyết
Bốn chân cứng như sắt).
Nghe đọc, tướng công biết ngay hắn là một thằng ba xạo nhưng cũng cứ hỏi:
- Tạo sao bà lão mà lại tứ túc?
Anh vội thưa:
- Vì bà lão quét sân nên cuối cùng cũng không khác gì tứ túc vậy.
Ông tướng phì cười:
- Được, vậy anh hãy đọc tiếp đi.
Anh này đọc tiếp:
Tướng công kỵ bà lão
Bà lão tẩu như phi.
(Tướng công cưỡi bà lão
Bà lão chạy như bay).
Anh ta vừa đọc xong, tướng công nổi giận sai nọc ra đánh cho một trận thừa sống thiếu chết rồi sai lính đuổi về.