freeman
01-01-2010, 10:01
Rốt cuộc cũng đến thời điểm chỉ còn bốn bài thi nữa là kết thúc học kỳ này. Có điều bài thi hôm nay chính là một trong hai môn thi mà ta sợ nhất. Nhưng mà không vượt qua được ải này, làm sao có thể nghỉ hè yên ổn? Mùa hè tuy đã bắt đầu từ lâu, đối với ta vẫn còn xa xôi lắm.
Cho nên lần thi này, chỉ được thành công, không được thất bại. Đem cái tâm lý quyết tử đó vào phòng thi, tuyệt đối không cho phép sai sót. Có điều, ta lại quên mất một điểm trọng yếu: Người tính không bằng trời tính.
Mọi người đứng trước phòng thi, ai nấy đều thần sắc khẩn trương, trong lòng quá nửa là như thiên quân vạn mã đang đánh lộn, bất ổn phi thường. Điều mà tất thảy mọi người đang nghĩ trong lòng bây giờ, chỉ là: Ai sẽ là giám sư trông phòng thi này?
Vừa lúc đó đầu hành lang vang lên tiếng người nhốn nháo, tiếng chân lộn xộn, chỉ thấy từ đằng xa một vị giám sư xuất hiện.
Vị này thân hình khôi vĩ, cước bộ trầm ổn, nhãn thần như điện, hai bên huyệt thái dương nhô cao, rõ ràng là chân chính nội gia cao thủ, bước tới đâu là quần hùng dạt ra đến đó, quả nhiên có phong thái của một bậc nhất đại tôn sư. Huynh đệ chúng ta vừa nhìn thấy đã tim đập chân run, trong lòng quá nửa là muốn thóai lui ngay tại đương trường.
Nhưng mà đã chậm một bước, vị giám sư kia đã tới trước cửa phòng. Lúc này huynh đệ ta ai nấy đều nín thở, tim cũng như đã ngừng đập.
Vị giám sư ngước mắt nhìn lên cửa phòng, lại đưa mắt liếc qua huynh đệ ta, ánh mắt sắc như tiểu đao, không cần động tay mà đã chém đứt đi dũng khí của chúng ta mất rồi. Đúng lúc đó, vị giám sư này lại khẽ động thân, mọi người giật nảy người, tim suýt chút nữa là bắn ra khỏi lồng ngực.
Không ngờ vào lúc quan yếu nhất, vị giám sư lại bước qua...phòng bên cạnh.
Ai nấy đều thầm thóa mạ trong đầu: "Lão ác nhân này quả thật là muốn dọa chết người mà, lần sau nhìn cho kĩ số phòng rồi mới dừng lại chớ".
Mọi người còn chưa hoàn hồn, từ xa đã vọng lại tiếng cười. Chỉ thấy người bước tới là một vị giám sư trẻ tuổi, trên miệng vẫn nở nụ cười, toàn thân toát ra vẻ hào sảng đáng mến. Vị giám sư này đi đều đâu tiếng cười vọng ra đến đó, quần hùng xung quanh cũng cười đáp lại rất nhịêt tình. So với vị giám sư lúc đầu thì quả là một trời một vực.
Mọi người vừa nhìn thấy vị giám sư này, cũng giống như mùa hạ gặp mưa, mùa đông có nắng, ai nấy đều phấn khởi trong lòng, chỉ muốn cười lớn ba tiếng.
Giám sư bước vào trong phòng, ghi rõ số thứ tự từng người, sắp xếp vị trí nhanh chóng. Ai nấy trong lòng đều thoải mái, nên rất nhanh nhẹn ổn định trật tự. Chỗ ta ngồi là bàn thứ ba từ dưới lên, lại sát ngay trong cùng, vị thế vô cùng đắc địa. Xem ra, môn thi này đã qua đựơc một nửa rồi.
Nhưng mà trên đời làm gì có chuyện gì chiều lòng người như vậy? Nếu qua đơn giản thế này, thì câu chuyện cũng không cần bàn đến nữa. Tiếng chuông báo phát đề vừa vang lên, vị giám sư trẻ tuổi vui vẻ này đột nhiên như lột xác. Nụ cười hào sảng ban đầu biến thành nụ cười đầy ngạo khí, ánh mắt ôn hòa đã sớm sáng rực, đã trở thành một người hoàn toàn khác hẳn.
Huynh đệ ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đề thi đã ra. Lúc này đành nhắm mắt đưa chân tiến về phía trước.
Đề thi không quá khó, câu hỏi không quá dài, nhưng muốn làm lại không đơn giản chút nào. Thời gian vừa bắt đầu, tài liệu đã cuồn cuộn tuôn ra, ào ào như nước đổ, thoáng chốc trong tay mấy vị đại hành gia đều đã có vật dụng.
Nhưng không ngờ mọi người còn chưa kịp làm gì, bộ pháp giám sư đã bắt đầu họat động. Giám sư thân hình chỉ động nhẹ như lá rơi đã lướt xa cả trượng, khinh công quả nhiên độc bộ võ lâm. Giám sư thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đầu phòng, lúc cuối phòng thật như lưu thủy hành vân, liên miên bất tuyệt, khiến cho các huynh đệ đều thất sắc, thầm than không hay.
Chớp mắt một cái, giám sư đã chiếu mục quang vào một vị huynh đệ, miệng không nói nhưng tay đã động, chớp mắt đã đọat lấy bí kíp trong tay vị huynh đệ đó. Mọi người lắc đầu thở dài, đều cho rằng vị huynh đệ này quả thật quá bất cẩn. Đáng tiếc..đáng tiếc...
Đáng tiếc nhất là vị huynh đệ đó quả thật không bất cẩn chút nào, sau này y có kể lại: "Ta còn chưa kịp động thủ, ông ta đã phát giác ra rồi, cảm quan linh mẫn kinh khủng".
Mọi người rốt cuộc cũng biết đựơc vị giám sư này kinh khủng cỡ nào. Chỉ trong vòng mười phút đã có trên mười huynh đệ bị loại khỏi vòng chiến, bao nhiêu bí kíp đều lọt vào tay y, cho dù có dùng ngụy kế cỡ nào cũng không qua được pháp nhãn của y.
Lúc này không còn ai dám khinh địch nữa, trong lòng đều thập phần cảnh giác. Các bí kíp lúc này vẫn liên tục được mở ra, có điều đều rất lặng lẽ, chính là đã phát huy toàn bộ công lực của mỗi người. Hơn mười huynh đệ kia cũng không dễ gì bỏ cuộc như vậy, đưa tay vào trong người đã lôi ra không ít bí kíp tàng thư.
Ta tuy không có bí kíp nào, nhưng người ngồi phía sau lại chính là vị huynh đệ đã giúp ta qua môn này hồi học kỳ một. Vị huynh đệ này khe khẽ dùng truyền âm nhập mật, tiếng nho nhỏ như muỗi kêu, dần dần lọt vào tai ta. Tiếng vừa lọt vào tai, tay đã động tức thì, ý tứ tuôn tràn ra giấy thật là thống khóai.
Bấy giờ, giám sư vẫn cứ khinh linh họat động, không hề ngơi nghỉ tý nào. Đến chỗ vị huynh đệ đầu tiên bị tóm lúc nãy, giám sư miệng khẽ nở nụ cười, mục quang chiếu thẳng vào tay trái của y.
Y lúc này cũng biết giám sư đã phát hiện ra bí kíp của mình, lại thấy tay giám sư đã đưa ra, tình thế thập phần hung hiểm.
Lúc này y đột nhiên làm một hành động vượt khỏi sức tưởng tượng của cả phòng, chính là dùng chiêu....năn nỉ. Chỉ thấy ánh mắt của y ôn nhu dào dạt, tình ý liên miên liếc về phía giám sư.
Chiêu năn nỉ này vốn đã thất truyền, từ mười năm nay ta vẫn chưa thấy ai sử dụng qua, không ngờ lần này lại gặp ở đây. Đáng tiếc là chiêu năn nỉ này năm xưa là do một vị nữ tôn sư sáng tạo, hiện giờ lại do một nam nhân sử ra vì vậy có chỗ bất dụng. Giám sư tịnh không động lòng chút nào, đưa tay nắm lấy tay trái y, khẽ sử kình một cái, khiến y vội buông bí kíp ra tức thì.
Lúc đó giám sư nắm lấy một đầu bí kíp, vị huynh đệ đó thấy vậy vội đưa tay trái nắm lấy đầu còn lại của bí kíp, hai người tức thì rơi vào tình thế tỷ thí nội lực.
Nhưng vị huynh đệ đó là gì mà có tư cách so sánh với giám sư kia chứ? Vèo một cái, giám sư đã lôi mạnh đầu kia của bí kíp ra. Lúc này mới thật là bất ngờ, bí kịp bị lôi ra dài cả thước mà vẫn chưa thấy hết, thật đúng với hai câu thơ:
Thiên trường địa cửu hữu thời tận
Bí kíp tàng thư vô tuỵêt kỳ.
Giám sư thu lấy bí kíp, trong ánh mắt cũng không giấu được vẻ tán thưởng. Không ngờ chuyện này lại kích thích chiến ý của ông ta, làm cho ông ta bắt đầu đem hết mười thành công lực ra tru thiên diệt địa.
Lúc này, thời gian chỉ còn một nửa. Bài làm của ta cũng tạm xong một nửa.
Vị huynh đệ ngồi dưới vẫn tiếp tục đọc bài lên trên cho ta. Nhưng nội công của giám sư quả nhiên rất thâm hậu, dù thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu cũng không lọt ra khỏi tai y. Giám sư liền đưa tay chỉ về phía vị huynh đệ đó, rồi lại chỉ vào một bàn phía trên cùng, chính là muốn cách ly ta và vị huynh đệ này.
Vị huynh đệ kia không thể chống cự, đành khăn gói lên trên. Bấy giờ chỗ ngồi đắc địa của ta ban đầu lại trở thành tử địa, hoàn toàn mất liên lạc với xung quanh. Ta lúc đó như Hạng Vũ ở Ô Giang, không còn chi viện, chỉ còn cách trở kiếm tự sát.
Ta bấy giờ nhớ lại Hạng Vũ, xuất hạn đầy mình, đắn đo hồi lâu rồi quyết định đập đầu vào tờ giấy bể sọ chết quách cho rồi. Tình thế này quả thật ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng mà tình cờ liếc mắt sang vị huynh đệ dùng năn nỉ kế khi nãy, lại thấy vị huynh đệ đó vẫn tiếp tục giở bí kíp ra, không hề có chút nản ý nào. Chẵng lẽ vị huynh đệ đó chính là truyền nhân Độc Cô Cầu Bại năm xưa, hiện lấy tên là Độc Cô Cầu ...Thắng, đi khắp thiên hạ nhất định phải tìm ra một trận thắng?
Có điều ý chí kiên cường bất khuất của y đã vực dậy đựơc tinh thần của ta, tuyệt bất đê đầu. Cho dù trong nan cảnh cũng không thể mất đi niềm tin và hy vọng, cho nên ta quyết định không đập đầu vào tờ giấy tự vẫn nữa. Mà im lặng chờ thời.
Thời gian vẫn cứ vô tình như vậy, trôi không ngừng nghỉ. Chỉ còn ba mươi phút, hai mươi phút, rồi mười lăm phút...
Ta không ngừng phát tín hiệu cầu cứu lên phía trên, cuối cùng trời không phụ lòng người, vị huynh đệ kia tuy bị điều lên trên nhưng vẫn còn bí kíp trong tay. Y vừa làm xong liền quay lại, lợi dụng sơ hở của giám sư, phóng bí kíp về phía ta.
Chỉ thấy kình phong rít lên veo véo, bí kíp phóng đi với một lực lượng vượt khỏi sức tưởng tượng của con người, cơ hồ đã sánh ngang với Phi Đao của Tiểu Lý năm xưa, lệ bất hư phát. Ta cũng không chậm trễ, hai ngón tay khẽ bật ra, chính là chiêu Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng, kẹp lấy bí kíp.
Linh Tê Nhất Chỉ liệu có thể kẹp trúng Tiểu Lý Phi Đao hay không? Đây vốn là một câu hỏi mà rất nhiều danh gia kiếm hiệp từng tự hỏi. Ta cũng rất muốn biết, có điều phản xạ của ta lại không nhanh như Lục Tiểu Phụng, vị huynh đệ kia lại sử lực rất khéo, thành ra bí kíp chưa bị tay ta kẹp trúng thì đã hết lực, rơi xuống chân ta.
Bí kíp lọt vào tay ta cũng giống như kiếm lọt vào tay Tây Môn Xuy Tuyết, chuyện này thì không cần nói làm gì. Có điều vị giám sư kia quyết không phải hạng hồ đồ, thậm chí đủ tư cách lịêt vào thập đại giám sư đương thời. Ta phải làm sao mới che dấu được bộ bí kíp này đây?
May mà kinh nghiệp của ta cũng không thấp, tu vi dùng bí kíp há phải chỉ có mười năm? Lúc ấy ta liền để bí kíp sang tay phải, mượn bút và tư thế đang viết để che dấu, lại dùng tay trái làm nghi binh, chính là để dương đông kích tây như binh pháp Tôn Tử vậy.
Chỉ thấy tay trái ta lúc nắm lúc mở, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhu lúc cương, thật như hồ điệp xuyên hoa, quần ma loạn vũ, không có chút sơ hốt nào. Mắt thì dõi theo tay phải, dần dần vừa đọc chữ trong bí kíp, vừa chép ra giấy.
Nhưng bí kíp này bị nội lực của huynh đệ kia làm tả tơi lắm rồi, chữ còn nhỏ hơn cả chữ tiểu triện, thành ra đọc thôi cũng là cả một vấn đề nan giải. Ta lại mất không ít thời gian để tìm xem nên bắt đầu chép từ đâu. Vì vậy thời gian chân chính lúc bắt đầu chép, chỉ còn có năm phút.
Trong năm phút này ta tuyệt đối không ngưng nghỉ, liên tục viết ra như Trường Giang cuộn sóng, chữ nghĩa tuôn ào ạt, tiếc là dù vẫn vẫn chẳng còn kịp nữa, đã đến lúc thu bài.
Hiện giờ ngay cả ta cũng không biết, bài thi này mình làm tốt hay xấu, hay hay dở, đúng hay sai. Chỉ đành chờ vài ba hôm nữa xem kết quả vậy...
Cho nên lần thi này, chỉ được thành công, không được thất bại. Đem cái tâm lý quyết tử đó vào phòng thi, tuyệt đối không cho phép sai sót. Có điều, ta lại quên mất một điểm trọng yếu: Người tính không bằng trời tính.
Mọi người đứng trước phòng thi, ai nấy đều thần sắc khẩn trương, trong lòng quá nửa là như thiên quân vạn mã đang đánh lộn, bất ổn phi thường. Điều mà tất thảy mọi người đang nghĩ trong lòng bây giờ, chỉ là: Ai sẽ là giám sư trông phòng thi này?
Vừa lúc đó đầu hành lang vang lên tiếng người nhốn nháo, tiếng chân lộn xộn, chỉ thấy từ đằng xa một vị giám sư xuất hiện.
Vị này thân hình khôi vĩ, cước bộ trầm ổn, nhãn thần như điện, hai bên huyệt thái dương nhô cao, rõ ràng là chân chính nội gia cao thủ, bước tới đâu là quần hùng dạt ra đến đó, quả nhiên có phong thái của một bậc nhất đại tôn sư. Huynh đệ chúng ta vừa nhìn thấy đã tim đập chân run, trong lòng quá nửa là muốn thóai lui ngay tại đương trường.
Nhưng mà đã chậm một bước, vị giám sư kia đã tới trước cửa phòng. Lúc này huynh đệ ta ai nấy đều nín thở, tim cũng như đã ngừng đập.
Vị giám sư ngước mắt nhìn lên cửa phòng, lại đưa mắt liếc qua huynh đệ ta, ánh mắt sắc như tiểu đao, không cần động tay mà đã chém đứt đi dũng khí của chúng ta mất rồi. Đúng lúc đó, vị giám sư này lại khẽ động thân, mọi người giật nảy người, tim suýt chút nữa là bắn ra khỏi lồng ngực.
Không ngờ vào lúc quan yếu nhất, vị giám sư lại bước qua...phòng bên cạnh.
Ai nấy đều thầm thóa mạ trong đầu: "Lão ác nhân này quả thật là muốn dọa chết người mà, lần sau nhìn cho kĩ số phòng rồi mới dừng lại chớ".
Mọi người còn chưa hoàn hồn, từ xa đã vọng lại tiếng cười. Chỉ thấy người bước tới là một vị giám sư trẻ tuổi, trên miệng vẫn nở nụ cười, toàn thân toát ra vẻ hào sảng đáng mến. Vị giám sư này đi đều đâu tiếng cười vọng ra đến đó, quần hùng xung quanh cũng cười đáp lại rất nhịêt tình. So với vị giám sư lúc đầu thì quả là một trời một vực.
Mọi người vừa nhìn thấy vị giám sư này, cũng giống như mùa hạ gặp mưa, mùa đông có nắng, ai nấy đều phấn khởi trong lòng, chỉ muốn cười lớn ba tiếng.
Giám sư bước vào trong phòng, ghi rõ số thứ tự từng người, sắp xếp vị trí nhanh chóng. Ai nấy trong lòng đều thoải mái, nên rất nhanh nhẹn ổn định trật tự. Chỗ ta ngồi là bàn thứ ba từ dưới lên, lại sát ngay trong cùng, vị thế vô cùng đắc địa. Xem ra, môn thi này đã qua đựơc một nửa rồi.
Nhưng mà trên đời làm gì có chuyện gì chiều lòng người như vậy? Nếu qua đơn giản thế này, thì câu chuyện cũng không cần bàn đến nữa. Tiếng chuông báo phát đề vừa vang lên, vị giám sư trẻ tuổi vui vẻ này đột nhiên như lột xác. Nụ cười hào sảng ban đầu biến thành nụ cười đầy ngạo khí, ánh mắt ôn hòa đã sớm sáng rực, đã trở thành một người hoàn toàn khác hẳn.
Huynh đệ ta còn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, đề thi đã ra. Lúc này đành nhắm mắt đưa chân tiến về phía trước.
Đề thi không quá khó, câu hỏi không quá dài, nhưng muốn làm lại không đơn giản chút nào. Thời gian vừa bắt đầu, tài liệu đã cuồn cuộn tuôn ra, ào ào như nước đổ, thoáng chốc trong tay mấy vị đại hành gia đều đã có vật dụng.
Nhưng không ngờ mọi người còn chưa kịp làm gì, bộ pháp giám sư đã bắt đầu họat động. Giám sư thân hình chỉ động nhẹ như lá rơi đã lướt xa cả trượng, khinh công quả nhiên độc bộ võ lâm. Giám sư thoắt ẩn thoắt hiện, lúc đầu phòng, lúc cuối phòng thật như lưu thủy hành vân, liên miên bất tuyệt, khiến cho các huynh đệ đều thất sắc, thầm than không hay.
Chớp mắt một cái, giám sư đã chiếu mục quang vào một vị huynh đệ, miệng không nói nhưng tay đã động, chớp mắt đã đọat lấy bí kíp trong tay vị huynh đệ đó. Mọi người lắc đầu thở dài, đều cho rằng vị huynh đệ này quả thật quá bất cẩn. Đáng tiếc..đáng tiếc...
Đáng tiếc nhất là vị huynh đệ đó quả thật không bất cẩn chút nào, sau này y có kể lại: "Ta còn chưa kịp động thủ, ông ta đã phát giác ra rồi, cảm quan linh mẫn kinh khủng".
Mọi người rốt cuộc cũng biết đựơc vị giám sư này kinh khủng cỡ nào. Chỉ trong vòng mười phút đã có trên mười huynh đệ bị loại khỏi vòng chiến, bao nhiêu bí kíp đều lọt vào tay y, cho dù có dùng ngụy kế cỡ nào cũng không qua được pháp nhãn của y.
Lúc này không còn ai dám khinh địch nữa, trong lòng đều thập phần cảnh giác. Các bí kíp lúc này vẫn liên tục được mở ra, có điều đều rất lặng lẽ, chính là đã phát huy toàn bộ công lực của mỗi người. Hơn mười huynh đệ kia cũng không dễ gì bỏ cuộc như vậy, đưa tay vào trong người đã lôi ra không ít bí kíp tàng thư.
Ta tuy không có bí kíp nào, nhưng người ngồi phía sau lại chính là vị huynh đệ đã giúp ta qua môn này hồi học kỳ một. Vị huynh đệ này khe khẽ dùng truyền âm nhập mật, tiếng nho nhỏ như muỗi kêu, dần dần lọt vào tai ta. Tiếng vừa lọt vào tai, tay đã động tức thì, ý tứ tuôn tràn ra giấy thật là thống khóai.
Bấy giờ, giám sư vẫn cứ khinh linh họat động, không hề ngơi nghỉ tý nào. Đến chỗ vị huynh đệ đầu tiên bị tóm lúc nãy, giám sư miệng khẽ nở nụ cười, mục quang chiếu thẳng vào tay trái của y.
Y lúc này cũng biết giám sư đã phát hiện ra bí kíp của mình, lại thấy tay giám sư đã đưa ra, tình thế thập phần hung hiểm.
Lúc này y đột nhiên làm một hành động vượt khỏi sức tưởng tượng của cả phòng, chính là dùng chiêu....năn nỉ. Chỉ thấy ánh mắt của y ôn nhu dào dạt, tình ý liên miên liếc về phía giám sư.
Chiêu năn nỉ này vốn đã thất truyền, từ mười năm nay ta vẫn chưa thấy ai sử dụng qua, không ngờ lần này lại gặp ở đây. Đáng tiếc là chiêu năn nỉ này năm xưa là do một vị nữ tôn sư sáng tạo, hiện giờ lại do một nam nhân sử ra vì vậy có chỗ bất dụng. Giám sư tịnh không động lòng chút nào, đưa tay nắm lấy tay trái y, khẽ sử kình một cái, khiến y vội buông bí kíp ra tức thì.
Lúc đó giám sư nắm lấy một đầu bí kíp, vị huynh đệ đó thấy vậy vội đưa tay trái nắm lấy đầu còn lại của bí kíp, hai người tức thì rơi vào tình thế tỷ thí nội lực.
Nhưng vị huynh đệ đó là gì mà có tư cách so sánh với giám sư kia chứ? Vèo một cái, giám sư đã lôi mạnh đầu kia của bí kíp ra. Lúc này mới thật là bất ngờ, bí kịp bị lôi ra dài cả thước mà vẫn chưa thấy hết, thật đúng với hai câu thơ:
Thiên trường địa cửu hữu thời tận
Bí kíp tàng thư vô tuỵêt kỳ.
Giám sư thu lấy bí kíp, trong ánh mắt cũng không giấu được vẻ tán thưởng. Không ngờ chuyện này lại kích thích chiến ý của ông ta, làm cho ông ta bắt đầu đem hết mười thành công lực ra tru thiên diệt địa.
Lúc này, thời gian chỉ còn một nửa. Bài làm của ta cũng tạm xong một nửa.
Vị huynh đệ ngồi dưới vẫn tiếp tục đọc bài lên trên cho ta. Nhưng nội công của giám sư quả nhiên rất thâm hậu, dù thanh âm nhỏ như tiếng muỗi kêu cũng không lọt ra khỏi tai y. Giám sư liền đưa tay chỉ về phía vị huynh đệ đó, rồi lại chỉ vào một bàn phía trên cùng, chính là muốn cách ly ta và vị huynh đệ này.
Vị huynh đệ kia không thể chống cự, đành khăn gói lên trên. Bấy giờ chỗ ngồi đắc địa của ta ban đầu lại trở thành tử địa, hoàn toàn mất liên lạc với xung quanh. Ta lúc đó như Hạng Vũ ở Ô Giang, không còn chi viện, chỉ còn cách trở kiếm tự sát.
Ta bấy giờ nhớ lại Hạng Vũ, xuất hạn đầy mình, đắn đo hồi lâu rồi quyết định đập đầu vào tờ giấy bể sọ chết quách cho rồi. Tình thế này quả thật ngàn cân treo sợi tóc.
Nhưng mà tình cờ liếc mắt sang vị huynh đệ dùng năn nỉ kế khi nãy, lại thấy vị huynh đệ đó vẫn tiếp tục giở bí kíp ra, không hề có chút nản ý nào. Chẵng lẽ vị huynh đệ đó chính là truyền nhân Độc Cô Cầu Bại năm xưa, hiện lấy tên là Độc Cô Cầu ...Thắng, đi khắp thiên hạ nhất định phải tìm ra một trận thắng?
Có điều ý chí kiên cường bất khuất của y đã vực dậy đựơc tinh thần của ta, tuyệt bất đê đầu. Cho dù trong nan cảnh cũng không thể mất đi niềm tin và hy vọng, cho nên ta quyết định không đập đầu vào tờ giấy tự vẫn nữa. Mà im lặng chờ thời.
Thời gian vẫn cứ vô tình như vậy, trôi không ngừng nghỉ. Chỉ còn ba mươi phút, hai mươi phút, rồi mười lăm phút...
Ta không ngừng phát tín hiệu cầu cứu lên phía trên, cuối cùng trời không phụ lòng người, vị huynh đệ kia tuy bị điều lên trên nhưng vẫn còn bí kíp trong tay. Y vừa làm xong liền quay lại, lợi dụng sơ hở của giám sư, phóng bí kíp về phía ta.
Chỉ thấy kình phong rít lên veo véo, bí kíp phóng đi với một lực lượng vượt khỏi sức tưởng tượng của con người, cơ hồ đã sánh ngang với Phi Đao của Tiểu Lý năm xưa, lệ bất hư phát. Ta cũng không chậm trễ, hai ngón tay khẽ bật ra, chính là chiêu Linh Tê Nhất Chỉ của Lục Tiểu Phụng, kẹp lấy bí kíp.
Linh Tê Nhất Chỉ liệu có thể kẹp trúng Tiểu Lý Phi Đao hay không? Đây vốn là một câu hỏi mà rất nhiều danh gia kiếm hiệp từng tự hỏi. Ta cũng rất muốn biết, có điều phản xạ của ta lại không nhanh như Lục Tiểu Phụng, vị huynh đệ kia lại sử lực rất khéo, thành ra bí kíp chưa bị tay ta kẹp trúng thì đã hết lực, rơi xuống chân ta.
Bí kíp lọt vào tay ta cũng giống như kiếm lọt vào tay Tây Môn Xuy Tuyết, chuyện này thì không cần nói làm gì. Có điều vị giám sư kia quyết không phải hạng hồ đồ, thậm chí đủ tư cách lịêt vào thập đại giám sư đương thời. Ta phải làm sao mới che dấu được bộ bí kíp này đây?
May mà kinh nghiệp của ta cũng không thấp, tu vi dùng bí kíp há phải chỉ có mười năm? Lúc ấy ta liền để bí kíp sang tay phải, mượn bút và tư thế đang viết để che dấu, lại dùng tay trái làm nghi binh, chính là để dương đông kích tây như binh pháp Tôn Tử vậy.
Chỉ thấy tay trái ta lúc nắm lúc mở, lúc nhanh lúc chậm, lúc nhu lúc cương, thật như hồ điệp xuyên hoa, quần ma loạn vũ, không có chút sơ hốt nào. Mắt thì dõi theo tay phải, dần dần vừa đọc chữ trong bí kíp, vừa chép ra giấy.
Nhưng bí kíp này bị nội lực của huynh đệ kia làm tả tơi lắm rồi, chữ còn nhỏ hơn cả chữ tiểu triện, thành ra đọc thôi cũng là cả một vấn đề nan giải. Ta lại mất không ít thời gian để tìm xem nên bắt đầu chép từ đâu. Vì vậy thời gian chân chính lúc bắt đầu chép, chỉ còn có năm phút.
Trong năm phút này ta tuyệt đối không ngưng nghỉ, liên tục viết ra như Trường Giang cuộn sóng, chữ nghĩa tuôn ào ạt, tiếc là dù vẫn vẫn chẳng còn kịp nữa, đã đến lúc thu bài.
Hiện giờ ngay cả ta cũng không biết, bài thi này mình làm tốt hay xấu, hay hay dở, đúng hay sai. Chỉ đành chờ vài ba hôm nữa xem kết quả vậy...