PDA

View Full Version : Đọc Và Suy Ngẫm



freeman
01-31-2010, 10:05
Chiếc bánh kem

Ăn thêm cái nữa đi con!
- Ngán quá, con không ăn đâu!
- Ráng ăn thêm một cái, má thương. Ngoan đi cưng!
- Con nói là không ăn mà. Vứt đi! Vứt nó đi!
Thằng bé lắc đầu quầy quậy, gạt mạnh tay. Chiếc bánh kem văng qua cửa xe rơi xuống đường, sát mép cống. Chiếc xe hơi láng bóng rồ máy chạy đi.
Hai đứa trể đang bới móc đống rác gần đó, thấy chiếc bánh nằm chỏng chơ, xô đến nhặt. Mắt hai đứa sáng rực lên, dán chặt vào chiếc bánh thơm ngon. Thấy bánh lấm láp, đứa con gái nuốt nước miếng bảo thằng con trai:
- Anh Hai thổi sạch rồi mình ăn.
Thằng anh phùng má thổi. Bụi đời đã dính, chẳng chịu đi cho. Đứa em sốt ruột cũng ghé miệng thổi tiếp. Chính cái miệng háu đói của nó làm bánh rơi tõm xuống cống hôi hám, chìm hẳn.
- Ai biểu anh Hai thổi chi cho mạnh - Con bé nói rồi thút thít.
- Ừa. Tại anh! Nhưng kem còn dính tay nè. Cho em ba ngón, anh chỉ liếm hai ngón thôi!


----------------------------------------------------------------------


Ước mơ

Mẹ nghèo đi ở mướn. Con nhỏ chạy chơi với "cậu chủ" cùng lứa. Chơi trò cưỡi ngựa: nó luôn làm ngựa, cậu chủ cưỡi lên lưng. Ngựa phi, ngựa phi vòng vòng, tấm lưng nhỏ oằn cong. Mẹ nhìn rưng rưng nước mắt.
Đêm về, thoa lưng con, mẹ hỏi:
- Sao con không đổi làm chủ ấy ?
Đứa trẻ bảo:
- Con thích cưỡi ngựa thật chứ không thích cưỡi ngựa người.
Mẹ ừ mà lòng chạnh xót xa....


------------------------------------------------

ANH ...


Năm 18 tuổi, anh quyết định nghỉ học đi phụ hồ. Bố Mẹ giận dữ, mắng “ sanh ra.. giờ cãi lời bố mẹ… phải chi nó ngoan, siêng học như bé em…”
Anh lặng thinh không nói năng gì… Bố mẹ mắng mãi rồi cũng thôi. Anh đã quyết thế!
Ngày bé em vào Đại Học, phải xa nhà, lên Thành Phố ở tro. Anh tự ý bán đi con bò sữa – gia tài duy nhất của gia đình, gom tiền đưa cho bé em. Biết chuyện, bố thở dài, mẹ lặng lẽ, bé em khóc thút thít… anh cười, “ em ráng học ngoan…”
Miệt mài 4 năm DH, bé em tốt nghiệp loại giỏi, được nhận ngay vào công ty nước ngoài, lương khá cao… nó hớn hở đón xe về quê…
Vừa bước vào nhà, nó sững người trước tấm ảnh của anh trên bàn thờ nghi ngút khói… Mẹ khóc, “ Tháng trước, nó bị tai nạn khi đang phụ hồ…lúc hấp hối, biết con đang thi tốt nghiệp, nó dặn đừng nói con biết…”

Anh ơi… ôi, người anh của nó...!
--------------------------------------


Cùng nghề

Thằng bé bảy tuổi ngây thơ hỏi:
- Sao hôm nay nhà cô Lan đông học trò vậy bố?
- Mùng ba tết, học trò đến thăm và chúc tết cô giáo của mình đấy. Ông bà xưa có câu mùng một tết cha mùng ba tết thầy đó mà.
- Sao không thấy học trò thăm bố?
- À, sáng nay bố trực tiếp khách ở trường, học trò đã đến chúc tết bố rồi.
Thằng bé không biết bố nó nói dối. Chỉ vì cô Lan dạy Toán còn bố nó dạy Thể Dục...

freeman
01-31-2010, 10:06
Cuộc sống là không hoàn hảo nhưng có thể hoàn thiện. Những mẫu chuyện thật ý nghĩa, Đọc xong ta cảm nhận được một cái gì đó nhẹ nhàng sâu sắc cũng thật tế nhị.
Những mãnh đời bất hạnh luôn luôn có 1 trái tim rất đẹp, Đừng bao giờ vội đánh giá các em qua vẻ bề ngoài. Các em còn đẹp hơn khối các công tử con nhà giàu.

thestai
01-31-2010, 04:43
Thật ý nghĩa. Em học lớp mấy vậy?
Những bài viết của em rất hay. Thầy rất thích. Mong có nhiều bài viết của em như thế nhiều hơn nữa.

Jody
01-31-2010, 04:54
hay ... thank bạn cái nè ....

Nancy Krystal
01-31-2010, 05:07
rất hay & thật ý nghĩa. Làm cho mọi người phải suy nghĩ rất nhiều! Cảm ơn, tác giả bài viết này, tuy hôm nay là ngày t ko được vui, đọc bài viết này càng bùn thêm nhưng lại júp t hiểu rằng cuộc sống thật...

freeman
04-03-2010, 03:00
:001::001::001:cam~ on! nhe!

ThienThan_AoTrang
04-03-2010, 03:22
doc xog nhug mau truyen tren ma mih muon roi nuoc mat luon zay do huhuhu:017: