°º¤ø,¸¸,ø7love¤º°`°º¤ø,
02-20-2010, 02:18
-Chúng ta chia tay nhau nhé!
-Tại sao vậy,chia tay là như thế nào chứ?
Tôi nhìn anh trong sự ngỡ ngàng hụt hẫng và như muốn gào lên trong tiếng gió,anh nhìn tôi mỉm cười,ánh mắt xa xăm :
-Em nhớ không,em đã từng nói anh là Lá vì vậy đến lúc nào đó lá sẽ rời xa cây để tìm cho riêng mình một con đường mới.
-Nhưng cũng chính lá hứa rằng sẽ mãi bên cây không rời xa cây mà-tôi nói trong nước mắt trong tiếng gió rít từng cơn.
-Không gì là mãi mãi hết em à,khi chiếc lá đã không thể ở bên cây nữa thì chẳng ai níu kéo được.
Rồi anh quay lưng bước đi,tôi đứng đó bơ vơ nhìn anh rời xa tôi,bóng anh khuất sau hàng cây già héo úa tôi lặng yên nghe tiếng nước mắt mình rơi,từng giọt,từng giọt tê tái.Lúc đó là mùa thu,mùa của những lá bay lả tả dưới phố,mùa của nỗi đau âm ĩ trong lòng mùa của anh rời xa tôi.
Từ ngày đó tôi chẳng bao giờ bước chân trên con phố đó lần nào nữa bởi tôi sợ lại tìm thấy anh sau những hàng cây cổ thụ kia, sợ tim mình đau khi trong tiếng gió mang theo câu nói của anh "Và lá sẽ chẳng bao giờ rời xa cây,mãi mãi bên cây".Gần ba tháng khi chúng tôi xa nhau trong khoản thời gian đó tôi phải cố quên tất cả những gì thuộc về anh quên hết để trái tim thôi nhắc hoài tên anh dẫu bao lần trong giấc mơ đêm về hình bóng anh vẫn hiện diện đi bên tôi nhưng sao xa cách.Rồi tình cờ tôi gặp anh trên phố,anh không đi một mình mà đi với một cô gái xinh đẹp,anh nhìn tôi mỉm cười rồi lướt qua như chúng tôi chưa từng quen biết,tôi chạy thật nhanh để không ai thấy nước mắt mình rơi để dìm nỗi đau ấy trong sâu thẳm và rồi tôi lạc đường,con đường màu đất đỏ với hàng cây bạch đàn cao vút cùng lối nhỏ xa xôi đến nơi chân trời,tôi chưa bao giờ đến đây với tôi chỉ có con đường nhỏ ngắn ngủi của những hàng cây cổ thụ rợp bóng và có anh mỗi khi vui buồn:
-Chào cô bé,em bị lạc đường à.
Tôi đang loay hoay tìm đường ra thì sau lưng có tiếng nói,vội quay lại thì ra đó là một chàng trai.tôi khé gật đầu anh chàng ấy lại nói tiếp:
-Thế em cần anh dẫn đường không?
Tôi lại gật đầu và rồi anh dẫn tôi men thôi những tán cây bạch đàn xanh rì những lối nhỏ lạ lẫm mà dường như rất quen thuộc,anh đi đến khu phố lúc nãy rồi dừng lại:
-Rồi ra đến thành phố rồi đấy,em có thể tìm đường về nhà đúng không
Tôi gật đầu một lần nữa và tôi ngẩng người khi nụ cười của anh giống người yêu cũ của tôi, rất giống:
-À mà em tên gì nhỉ?
-Em tên Trúc,thế còn anh?
-Anh tên Tuấn.Mà tên em đẹp thật đấy Trúc à!
Từ đấy tôi quen một người tên Tuấn,anh ấy là người sôi nổi và nhiệt thành có thể ở bên tôi mỗi lúc tôi buồn anh ấy chỉ ngồi yên một chỗ không nói gì hết và cũng có thể dỗ dành mỗi lúc tôi hờn dỗi nhưng sao tôi lại cảm thấy anh chẳng bao giờ khỏa lấp được khoảng trống trong tim mình.Những ngày của gió trời se lạnh và tôi đi bên anh dưới hàng cây bạch đàn cao tít rồi anh nắm lấy bàn tay của tôi:
-Anh có thể yêu em được không?
Tôi mỉm cười rồi khẽ rút tay mình lại,tôi lắc đầu làm anh trở nên hụt hẫng và ngỡ ngàng,anh hỏi tôi:
-Tại sao lại không chứ?
-Em là Cây mà,anh không thể là Lá vì anh có dám chắc là sẽ ở bên cạnh em suốt đời không.Lá sẽ phải bay đi rời xa cây để đi đến một nơi yên bình khác.
Tôi bước đi trong cái tê buốt mùa Đông những chiếc lá xác xơ bay vèo trong gió tôi biết anh rất buồn nhưng tình yêu tôi dành cho anh dường như chưa đủ để tôi gật đầu chấp nhận tình cảm của anh.Tuần thứ 2 của mùa Đông u ám tôi ngồi thừ trong phòng bật cái máy tính và vào blog,tình cờ tôi click vào blog người yêu cũ,sững sờ khi hình nền là anh và cô gái tôi gặp lúc trước đang hôn nhau nồng cháy trong rừng cây cổ thụ như dao cắt vào tim khi ngày hai người hôn nhau là 26/8 có nghĩa là trước khi anh chia tay với tôi nghĩa là lúc yêu tôi anh đã yêu người khác tình cảm mà anh dành cho tôi đã bị chia làm đôi.Tuyệt vọng và đau nhói tim tôi bật dậy chạy ra ngoài,trời đang có sấm sét,tôi ngồi dựa vào thân cây bạch đàn rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài trong đau khổ lúc ấy tôi chỉ biết gọi cho Tuấn trong tiếng nấc nghẹn ngào anh hoang mang khi nghe tiếng tôi khóc:
-Sao em lại khóc,bình tĩnh em đang ở đâu anh đến ngay.Em ở yên đó không được đi đâu đấy.
Nhưng không đợi tôi trả lời anh đã tắt máy,một lát sau anh đã tìm thấy tôi ngồi ủ rủ khóc như một đứa trẻ tôi ngước lên hỏi anh:
-Sao anh biết em ở đây?
-Anh không biết trái tim anh bảo thế mà.
Rồi anh ngồi xuống và ôm lấy tôi vào lòng,anh nói với tôi những lời từ trước anh không hề thốt ra:
-Anh không muốn làm Lá vì Lá làm Cây đau khổ nhưng em có biết rằng đâu chỉ có Lá ở bên cạnh cây, em quên rồi sao Cây sống phải nhờ Đất chứ đúng không và anh sẽ là Đất sẽ mãi bên Cây đến hết cuộc đời dù có ra sao Đất vẫn chẳng thể rời xa Cây.
Tiếng anh nói bị những giọt mưa vô tình át hết nhưng từng lời anh nói tôi đều nghe rõ,phải rồi cây sống phải nhờ có đất và đất chẳng bao giờ lìa xa cây cả và sẽ bên cây đến suốt cuộc đời .Nước mắt của tôi bị rửa trôi bởi nước mưa tôi thấy gương mặt anh cũng ướt đẫm nhưng trong giấy phút đó tôi thấy anh thật đẹp và nhận ra rằng mình chẳng thể ôm quá khứ để sống tôi cần có tương lai và tương lai của tôi là anh,vội vàng ôm anh thật chặt và thì thầm vào tai anh:
-Phải rồi Cây cần có Đất.khi cơn mưa kia tạnh mặt trời sẽ chiếu xuống Cây lại tốt tươi và dù có bao nhiêu chiếc lá rơi rụng dù Cây có trơ trọi héo mòn thì Cây vẫn biết rằng có Đất vẫn luôn ở bên Cây không rời xa,suốt đời.
Cây yêu Lá nhưng lá rời xa Cây
Đất yêu Cây nhưng Cây không hề hay biết
Để rồi Cây nhận ra Lá là quá khứ
Tương lai của Cây là những hạt Đất nhỏ nhoi
-Tại sao vậy,chia tay là như thế nào chứ?
Tôi nhìn anh trong sự ngỡ ngàng hụt hẫng và như muốn gào lên trong tiếng gió,anh nhìn tôi mỉm cười,ánh mắt xa xăm :
-Em nhớ không,em đã từng nói anh là Lá vì vậy đến lúc nào đó lá sẽ rời xa cây để tìm cho riêng mình một con đường mới.
-Nhưng cũng chính lá hứa rằng sẽ mãi bên cây không rời xa cây mà-tôi nói trong nước mắt trong tiếng gió rít từng cơn.
-Không gì là mãi mãi hết em à,khi chiếc lá đã không thể ở bên cây nữa thì chẳng ai níu kéo được.
Rồi anh quay lưng bước đi,tôi đứng đó bơ vơ nhìn anh rời xa tôi,bóng anh khuất sau hàng cây già héo úa tôi lặng yên nghe tiếng nước mắt mình rơi,từng giọt,từng giọt tê tái.Lúc đó là mùa thu,mùa của những lá bay lả tả dưới phố,mùa của nỗi đau âm ĩ trong lòng mùa của anh rời xa tôi.
Từ ngày đó tôi chẳng bao giờ bước chân trên con phố đó lần nào nữa bởi tôi sợ lại tìm thấy anh sau những hàng cây cổ thụ kia, sợ tim mình đau khi trong tiếng gió mang theo câu nói của anh "Và lá sẽ chẳng bao giờ rời xa cây,mãi mãi bên cây".Gần ba tháng khi chúng tôi xa nhau trong khoản thời gian đó tôi phải cố quên tất cả những gì thuộc về anh quên hết để trái tim thôi nhắc hoài tên anh dẫu bao lần trong giấc mơ đêm về hình bóng anh vẫn hiện diện đi bên tôi nhưng sao xa cách.Rồi tình cờ tôi gặp anh trên phố,anh không đi một mình mà đi với một cô gái xinh đẹp,anh nhìn tôi mỉm cười rồi lướt qua như chúng tôi chưa từng quen biết,tôi chạy thật nhanh để không ai thấy nước mắt mình rơi để dìm nỗi đau ấy trong sâu thẳm và rồi tôi lạc đường,con đường màu đất đỏ với hàng cây bạch đàn cao vút cùng lối nhỏ xa xôi đến nơi chân trời,tôi chưa bao giờ đến đây với tôi chỉ có con đường nhỏ ngắn ngủi của những hàng cây cổ thụ rợp bóng và có anh mỗi khi vui buồn:
-Chào cô bé,em bị lạc đường à.
Tôi đang loay hoay tìm đường ra thì sau lưng có tiếng nói,vội quay lại thì ra đó là một chàng trai.tôi khé gật đầu anh chàng ấy lại nói tiếp:
-Thế em cần anh dẫn đường không?
Tôi lại gật đầu và rồi anh dẫn tôi men thôi những tán cây bạch đàn xanh rì những lối nhỏ lạ lẫm mà dường như rất quen thuộc,anh đi đến khu phố lúc nãy rồi dừng lại:
-Rồi ra đến thành phố rồi đấy,em có thể tìm đường về nhà đúng không
Tôi gật đầu một lần nữa và tôi ngẩng người khi nụ cười của anh giống người yêu cũ của tôi, rất giống:
-À mà em tên gì nhỉ?
-Em tên Trúc,thế còn anh?
-Anh tên Tuấn.Mà tên em đẹp thật đấy Trúc à!
Từ đấy tôi quen một người tên Tuấn,anh ấy là người sôi nổi và nhiệt thành có thể ở bên tôi mỗi lúc tôi buồn anh ấy chỉ ngồi yên một chỗ không nói gì hết và cũng có thể dỗ dành mỗi lúc tôi hờn dỗi nhưng sao tôi lại cảm thấy anh chẳng bao giờ khỏa lấp được khoảng trống trong tim mình.Những ngày của gió trời se lạnh và tôi đi bên anh dưới hàng cây bạch đàn cao tít rồi anh nắm lấy bàn tay của tôi:
-Anh có thể yêu em được không?
Tôi mỉm cười rồi khẽ rút tay mình lại,tôi lắc đầu làm anh trở nên hụt hẫng và ngỡ ngàng,anh hỏi tôi:
-Tại sao lại không chứ?
-Em là Cây mà,anh không thể là Lá vì anh có dám chắc là sẽ ở bên cạnh em suốt đời không.Lá sẽ phải bay đi rời xa cây để đi đến một nơi yên bình khác.
Tôi bước đi trong cái tê buốt mùa Đông những chiếc lá xác xơ bay vèo trong gió tôi biết anh rất buồn nhưng tình yêu tôi dành cho anh dường như chưa đủ để tôi gật đầu chấp nhận tình cảm của anh.Tuần thứ 2 của mùa Đông u ám tôi ngồi thừ trong phòng bật cái máy tính và vào blog,tình cờ tôi click vào blog người yêu cũ,sững sờ khi hình nền là anh và cô gái tôi gặp lúc trước đang hôn nhau nồng cháy trong rừng cây cổ thụ như dao cắt vào tim khi ngày hai người hôn nhau là 26/8 có nghĩa là trước khi anh chia tay với tôi nghĩa là lúc yêu tôi anh đã yêu người khác tình cảm mà anh dành cho tôi đã bị chia làm đôi.Tuyệt vọng và đau nhói tim tôi bật dậy chạy ra ngoài,trời đang có sấm sét,tôi ngồi dựa vào thân cây bạch đàn rồi những giọt nước mắt cứ lăn dài trong đau khổ lúc ấy tôi chỉ biết gọi cho Tuấn trong tiếng nấc nghẹn ngào anh hoang mang khi nghe tiếng tôi khóc:
-Sao em lại khóc,bình tĩnh em đang ở đâu anh đến ngay.Em ở yên đó không được đi đâu đấy.
Nhưng không đợi tôi trả lời anh đã tắt máy,một lát sau anh đã tìm thấy tôi ngồi ủ rủ khóc như một đứa trẻ tôi ngước lên hỏi anh:
-Sao anh biết em ở đây?
-Anh không biết trái tim anh bảo thế mà.
Rồi anh ngồi xuống và ôm lấy tôi vào lòng,anh nói với tôi những lời từ trước anh không hề thốt ra:
-Anh không muốn làm Lá vì Lá làm Cây đau khổ nhưng em có biết rằng đâu chỉ có Lá ở bên cạnh cây, em quên rồi sao Cây sống phải nhờ Đất chứ đúng không và anh sẽ là Đất sẽ mãi bên Cây đến hết cuộc đời dù có ra sao Đất vẫn chẳng thể rời xa Cây.
Tiếng anh nói bị những giọt mưa vô tình át hết nhưng từng lời anh nói tôi đều nghe rõ,phải rồi cây sống phải nhờ có đất và đất chẳng bao giờ lìa xa cây cả và sẽ bên cây đến suốt cuộc đời .Nước mắt của tôi bị rửa trôi bởi nước mưa tôi thấy gương mặt anh cũng ướt đẫm nhưng trong giấy phút đó tôi thấy anh thật đẹp và nhận ra rằng mình chẳng thể ôm quá khứ để sống tôi cần có tương lai và tương lai của tôi là anh,vội vàng ôm anh thật chặt và thì thầm vào tai anh:
-Phải rồi Cây cần có Đất.khi cơn mưa kia tạnh mặt trời sẽ chiếu xuống Cây lại tốt tươi và dù có bao nhiêu chiếc lá rơi rụng dù Cây có trơ trọi héo mòn thì Cây vẫn biết rằng có Đất vẫn luôn ở bên Cây không rời xa,suốt đời.
Cây yêu Lá nhưng lá rời xa Cây
Đất yêu Cây nhưng Cây không hề hay biết
Để rồi Cây nhận ra Lá là quá khứ
Tương lai của Cây là những hạt Đất nhỏ nhoi