Ç䆥 £öne£ÿ S2 ÇkŠ
03-06-2010, 08:54
Ngày đó Thuyền đi ngang sông và sẽ cập vào Bến. Bến nhớ ngày đầu Bến gặp thuyền, Thuyền lúc đó buồn buồn như thể vừa xa mất một cái gì đó. Bến chẳng hiểu, Bến vô tâm hay là chẳng đủ bao dung.
Bến của thuở ấy ngô nghê, vừa mới được người ta tạo nên bằng cách phát đi một đám cỏ dại, đóng một cái cọc neo và cứ thế hằng ngày đón đưa những người sang sông trên những chuyến đò.
Thuyền đến bên Bến, cập vào Bến cũng chẳng ồn ào mà lơ đãng. Có lẽ Thuyền đã đi qua nhiều bến và rồi cũng như nhau cả, lại ra đi. Bởi vì Bến biết mình không bao giờ giữ chân được một chiếc Thuyền. Thế mà Bến vẫn muốn làm một điều trái với lẽ thường.
Bến im lặng, lắng nghe tiếng cỏ cây thì thầm, tiếng cuộc sống âm ĩ của đám côn trùng tranh nhau kể về sự đua chen. Nhưng trong tất thảy, Bến thường hay ngóng tiếng rẽ nước của Thuyền, mỗi lần đi và đến.
Thuyền thì hờ hững lắm. Có lẽ Thuyền chỉ biết ơn vì Bến đã giữ Thuyền lại trong những phút giây Thuyền mệt mỏi. Thuyền thường nhảy nhót và đùa giỡn với sóng nước. Thỉnh thoảng có vài giọt nước không chịu nổi, nhảy cả lên bờ, thấm vào lòng Bến mà than thở, mà kể lể. Và Bến nghe, nghe hết những gì về Thuyền.
Bến cũng thường ngồi ngắm nhìn Thuyền với những cánh bèo Tây bao quanh. Những cánh bèo Tây cố nở hoa tím mà gây ấn tượng với Thuyền. Nhưng chẳng cánh bèo nào ở lại. Có thể là vì nước chảy, hoặc Thuyền lắc mạn đi cho nước chòng chành.
Tất cả những điều Bến làm dường như vô nghĩa. Vì tự Bến phá nó đi. Bến thường xấu hổ vì những gì định nói với Thuyền. Nhưng chẳng đủ can đảm để nói. Có nói ra rồi thì cũng là chuyện vu vơ chỉ để níu thuyền ở lại lâu hơn một chút mà nghe cho hết. Đến khi một vài người khách qua sông vô tình làm rơi vãi ít rác lên mình Bến. Bến ngày càng tự ti hơn vì thấy rằng Thuyền cũng chẳng nhận ra điều đó.
Và rồi Bến hiểu. Bến hiểu Bến sinh ra để làm gì và phải làm gì. Và cũng từ đó, Bến trở lại là mình. Tiếp tục gồng mình cho những bước chân qua. Tiếp tục vững vàng cho những chiếc dây neo giữ thuyền khỏi mất đi vì gió. Tiếp tục lắng nghe âm thanh của tự nhiên. Tiếp tục nhìn Thuyền với thái độ bình thường và cư xử như đáng lẽ. Có thể hơi ưu ái hơn mọi thứ một chút vì Bến quý Thuyền, nhưng chẳng bao giờ muốn giữ Thuyền mãi ở lại.
Và rồi ngày đó cũng đến, Thuyền ra đi, sẽ đi rất lâu và không biết có quay về thăm Bến. Bến sẽ nhớ Thuyền như nhớ những thứ mà Bến đã mất đi. Nhưng Bến hoàn toàn thõa mãn. Không nuối tiếc níu giữ. Chỉ lâu lâu, cũng có vài chú cá lang thang trong sông kể cho nhau chuyện về Thuyền. Và Bến vui khi biết Thuyền vẫn hạnh phúc bình yên, Bến buồn khi biết Thuyền mệt mỏi hay kiệt sức vì giông bão. Nhưng Bến chẳng thể làm gì khi Bến còn nhiều thứ khác để lo toan. Chẳng thể vứt bỏ khúc sông này mà theo Thuyền mãi được.
Cho đến một hôm Thuyền về. Và Thuyền lại thản nhiên kể với Bến nhiều thứ chuyện như ngày xưa từng vốn dĩ. Bến vui vẻ lắng nghe và sẽ chia như Bến vẫn làm với những chuyến đò thường nhật. Từ đó, Thuyền coi Bến là bến bình an mỗi khi Bến cần. Và bây giờ Bến đủ bao dung để làm điều đó.
Dọc theo những chuyến hành trình, thỉnh thoảng Thuyền về bên Bến. Thuyền sẽ cười, sẽ khóc, sẽ hạnh phúc, sẽ khổ đau, sẽ mạnh mẽ, sẽ yếu đuối, sẽ…cho Bến nghe. Và Bến lặng im, nghe hết những điều từ đáy lòng của Thuyền muốn gửi cho Bến giữ. Bến biết rằng không phải ai cũng được nghe những điều đó. Với mọi người, Thuyền lộng lẫy với những thớ gỗ căng sơn nhiều màu, với cánh buồm kiêu hãnh lồng lộng gió. Chỉ mình Bến biết bên trong kia của Thuyền là những gì. Bến tự hào vì điều đó.
Trong khoảng thời gian đó, cũng có những chiếc thuyền cập bến nhưng Bến không giữ, cũng có những chiếc thuyền khác Bến muốn giữ lại ra đi. Bến trở nên khắc khoải từ đó. Những âu sầu nó cứa thẳng vào lòng Bến làm Bến tàn tạ. Cỏ dại lại thi nhau mọc lên mình Bến, đất cũng bở rời buông mình khỏi Bến mà chảy theo sông. Người ta đã xây một bến mới bằng bê tông gần đó và quên dần đi Bến đang tồn tại.
Nhưng Bến không hề kể cho Thuyền nghe về những điều đó. Chỉ đơn giản là vì Thuyền luôn coi Bến là nơi đỗ bình an. Hơn nữa, Bến vẫn còn có ích dù chỉ giữ dây neo cho mỗi mình Thuyền. Bến hiểu, thân Thuyền đã chứa quá nhiều thứ nặng nề rồi. Còn chỗ đâu nữa cho nỗi buồn của Bến gửi theo ra biển mà thả.
Mỗi khi Thuyền đến, Thuyền quay mặt về Bến. Mỗi khi Thuyền đi, thuyền lại quay lưng về Bến. Chỉ có Bến vẫn luôn dõi mắt hướng về Thuyền mỗi lần đến và đi. Thảng hoặc chỉ khi có sương mù hoặc Thuyền đã đi quá xa mà nước vẫn động, vẫn vỗ vào mình nên Bến không biết.
Bến vẫn ở đó, vẫn là nơi bình yên mỗi khi Thuyền về. Vẫn chờ đợi và tìm kiếm một chiếc thuyền nào lững lờ trên sông sẽ chịu ở lại mãi với Bến. Vẫn ngóng tin Thuyền đã tìm thấy chưa một bến vững vàng cho Thuyền nằm lại.
Dòng sông thì cứ trôi lặng lẽ, và sóng cứ bạc đầu. Nhưng với Bến, sẽ trãi lòng ra khi Thuyền về và neo lại một đêm.
Vì với Thuyền, Bến vẫn luôn là một Bến bình an.
Bến của thuở ấy ngô nghê, vừa mới được người ta tạo nên bằng cách phát đi một đám cỏ dại, đóng một cái cọc neo và cứ thế hằng ngày đón đưa những người sang sông trên những chuyến đò.
Thuyền đến bên Bến, cập vào Bến cũng chẳng ồn ào mà lơ đãng. Có lẽ Thuyền đã đi qua nhiều bến và rồi cũng như nhau cả, lại ra đi. Bởi vì Bến biết mình không bao giờ giữ chân được một chiếc Thuyền. Thế mà Bến vẫn muốn làm một điều trái với lẽ thường.
Bến im lặng, lắng nghe tiếng cỏ cây thì thầm, tiếng cuộc sống âm ĩ của đám côn trùng tranh nhau kể về sự đua chen. Nhưng trong tất thảy, Bến thường hay ngóng tiếng rẽ nước của Thuyền, mỗi lần đi và đến.
Thuyền thì hờ hững lắm. Có lẽ Thuyền chỉ biết ơn vì Bến đã giữ Thuyền lại trong những phút giây Thuyền mệt mỏi. Thuyền thường nhảy nhót và đùa giỡn với sóng nước. Thỉnh thoảng có vài giọt nước không chịu nổi, nhảy cả lên bờ, thấm vào lòng Bến mà than thở, mà kể lể. Và Bến nghe, nghe hết những gì về Thuyền.
Bến cũng thường ngồi ngắm nhìn Thuyền với những cánh bèo Tây bao quanh. Những cánh bèo Tây cố nở hoa tím mà gây ấn tượng với Thuyền. Nhưng chẳng cánh bèo nào ở lại. Có thể là vì nước chảy, hoặc Thuyền lắc mạn đi cho nước chòng chành.
Tất cả những điều Bến làm dường như vô nghĩa. Vì tự Bến phá nó đi. Bến thường xấu hổ vì những gì định nói với Thuyền. Nhưng chẳng đủ can đảm để nói. Có nói ra rồi thì cũng là chuyện vu vơ chỉ để níu thuyền ở lại lâu hơn một chút mà nghe cho hết. Đến khi một vài người khách qua sông vô tình làm rơi vãi ít rác lên mình Bến. Bến ngày càng tự ti hơn vì thấy rằng Thuyền cũng chẳng nhận ra điều đó.
Và rồi Bến hiểu. Bến hiểu Bến sinh ra để làm gì và phải làm gì. Và cũng từ đó, Bến trở lại là mình. Tiếp tục gồng mình cho những bước chân qua. Tiếp tục vững vàng cho những chiếc dây neo giữ thuyền khỏi mất đi vì gió. Tiếp tục lắng nghe âm thanh của tự nhiên. Tiếp tục nhìn Thuyền với thái độ bình thường và cư xử như đáng lẽ. Có thể hơi ưu ái hơn mọi thứ một chút vì Bến quý Thuyền, nhưng chẳng bao giờ muốn giữ Thuyền mãi ở lại.
Và rồi ngày đó cũng đến, Thuyền ra đi, sẽ đi rất lâu và không biết có quay về thăm Bến. Bến sẽ nhớ Thuyền như nhớ những thứ mà Bến đã mất đi. Nhưng Bến hoàn toàn thõa mãn. Không nuối tiếc níu giữ. Chỉ lâu lâu, cũng có vài chú cá lang thang trong sông kể cho nhau chuyện về Thuyền. Và Bến vui khi biết Thuyền vẫn hạnh phúc bình yên, Bến buồn khi biết Thuyền mệt mỏi hay kiệt sức vì giông bão. Nhưng Bến chẳng thể làm gì khi Bến còn nhiều thứ khác để lo toan. Chẳng thể vứt bỏ khúc sông này mà theo Thuyền mãi được.
Cho đến một hôm Thuyền về. Và Thuyền lại thản nhiên kể với Bến nhiều thứ chuyện như ngày xưa từng vốn dĩ. Bến vui vẻ lắng nghe và sẽ chia như Bến vẫn làm với những chuyến đò thường nhật. Từ đó, Thuyền coi Bến là bến bình an mỗi khi Bến cần. Và bây giờ Bến đủ bao dung để làm điều đó.
Dọc theo những chuyến hành trình, thỉnh thoảng Thuyền về bên Bến. Thuyền sẽ cười, sẽ khóc, sẽ hạnh phúc, sẽ khổ đau, sẽ mạnh mẽ, sẽ yếu đuối, sẽ…cho Bến nghe. Và Bến lặng im, nghe hết những điều từ đáy lòng của Thuyền muốn gửi cho Bến giữ. Bến biết rằng không phải ai cũng được nghe những điều đó. Với mọi người, Thuyền lộng lẫy với những thớ gỗ căng sơn nhiều màu, với cánh buồm kiêu hãnh lồng lộng gió. Chỉ mình Bến biết bên trong kia của Thuyền là những gì. Bến tự hào vì điều đó.
Trong khoảng thời gian đó, cũng có những chiếc thuyền cập bến nhưng Bến không giữ, cũng có những chiếc thuyền khác Bến muốn giữ lại ra đi. Bến trở nên khắc khoải từ đó. Những âu sầu nó cứa thẳng vào lòng Bến làm Bến tàn tạ. Cỏ dại lại thi nhau mọc lên mình Bến, đất cũng bở rời buông mình khỏi Bến mà chảy theo sông. Người ta đã xây một bến mới bằng bê tông gần đó và quên dần đi Bến đang tồn tại.
Nhưng Bến không hề kể cho Thuyền nghe về những điều đó. Chỉ đơn giản là vì Thuyền luôn coi Bến là nơi đỗ bình an. Hơn nữa, Bến vẫn còn có ích dù chỉ giữ dây neo cho mỗi mình Thuyền. Bến hiểu, thân Thuyền đã chứa quá nhiều thứ nặng nề rồi. Còn chỗ đâu nữa cho nỗi buồn của Bến gửi theo ra biển mà thả.
Mỗi khi Thuyền đến, Thuyền quay mặt về Bến. Mỗi khi Thuyền đi, thuyền lại quay lưng về Bến. Chỉ có Bến vẫn luôn dõi mắt hướng về Thuyền mỗi lần đến và đi. Thảng hoặc chỉ khi có sương mù hoặc Thuyền đã đi quá xa mà nước vẫn động, vẫn vỗ vào mình nên Bến không biết.
Bến vẫn ở đó, vẫn là nơi bình yên mỗi khi Thuyền về. Vẫn chờ đợi và tìm kiếm một chiếc thuyền nào lững lờ trên sông sẽ chịu ở lại mãi với Bến. Vẫn ngóng tin Thuyền đã tìm thấy chưa một bến vững vàng cho Thuyền nằm lại.
Dòng sông thì cứ trôi lặng lẽ, và sóng cứ bạc đầu. Nhưng với Bến, sẽ trãi lòng ra khi Thuyền về và neo lại một đêm.
Vì với Thuyền, Bến vẫn luôn là một Bến bình an.