Rynno
03-23-2010, 05:14
Mẹ dạy tôi chia sẻ với người khác bằng đôi vai của mình. Người khác có thể quên những điều ta nói, những thứ ta làm những sẽ không quên cách chúng ta đã làm họ cảm thấy yên lòng.
Mẹ thường hay hỏi tôi bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể.
Câu trả lời của tôi thường thay đổi theo thời gian. Khi còn nhỏ tôi cho rằng các âm thanh rất quan trọng với con người nên nghĩ đôi tai là quan trọng nhất. Nhưng mẹ bảo: “Không, con ạ. Trên thế giới có rất nhiều người bị điếc mà họ vẫn sống vui vẻ. Nhưng con cứ nghĩ thêm về câu hỏi này đi nhé. Mẹ sẽ hỏi lại con vào lúc khác.”
Vài năm nữa trôi qua… Một hôm mẹ lại hỏi tôi câu hỏi ấy. Tôi cố gắng suy nghĩ để tìm ra câu trả lời chính xác. Lần này tôi nói với mẹ đó chính là đôi mắt. Mẹ nhìn tôi và nói: “Con học được mọi điều rất nhanh, con trai ạ, nhưng đó vẫn chưa phải là câu trả lời chính xác, vẫn có rất nhiều người bị mù mà họ cũng vẫn sống vui vẻ.”
Năm tháng tiếp tục qua đi… Tôi vẫn ngày ngày học hỏi, tích lũy thêm kiến thức. Mẹ đã hỏi tôi câu ấy vài lần nữa, lần nào tôi cũng trả lời mẹ nhưng lần nào tôi cũng nhận được câu trả lời: “Chưa đúng con ạ. Nhưng càng ngày con càng hiểu biết lên rồi đấy.”
Năm ngoái, ông tôi mất. Ai cũng cảm thấy đau buồn. Ai cũng khóc. Ngay cả bố tôi cũng khóc. Tôi nhớ rằng đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố tôi khóc. Mẹ nhìn vào tôi khi đến lượt chúng tôi nói những lời cuối cùng với ông. Mẹ lại hỏi tôi: “Thế con đã biết bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể chưa?” Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi mẹ lại hỏi tôi câu ấy vào lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một trò chơi giữa tôi và mẹ.
Mẹ nhận ra sự thắc mắc trên khuôn mặt tôi và nói: “Câu hỏi này rất quan trọng con ạ. Những câu trả lời trước đây của con mẹ đều nói là chưa đúng và đã giải thích với con tại sao chúng lại chưa đúng. Nhưng hôm nay mẹ muốn con phải biết điều quan trọng này.” Tôi thấy mắt mẹ đẫm lệ. “Bộ phận quan trọng nhất đó chính là đôi vai,” Mẹ nói với tôi.
Tôi hỏi: “Vì nó là bộ phận đỡ cái đầu của chúng ta, đúng không ạ?”
Mẹ trả lời tôi: “Không phải con ạ. Nó quan trọng nhất vì nó để cho những người bạn hay người thân của chúng ta gục lên khi họ muốn khóc. Trong cuộc sống, ai cũng cần một đôi vai để tựa lên khóc mỗi khi chúng ta buồn. Mẹ hi vọng con cũng có những bờ vai như thế để tựa lên khi con cần.”
Với cách đó, mẹ đã dạy tôi cách cảm thông, chia sẻ với người khác bằng đôi vai của mình. Người khác có thể quên những điều chúng ta nói, những thứ chúng ta làm những sẽ không bao giờ quên cách chúng ta đã làm họ cảm thấy yên lòng như thế nào.
Mẹ thường hay hỏi tôi bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể.
Câu trả lời của tôi thường thay đổi theo thời gian. Khi còn nhỏ tôi cho rằng các âm thanh rất quan trọng với con người nên nghĩ đôi tai là quan trọng nhất. Nhưng mẹ bảo: “Không, con ạ. Trên thế giới có rất nhiều người bị điếc mà họ vẫn sống vui vẻ. Nhưng con cứ nghĩ thêm về câu hỏi này đi nhé. Mẹ sẽ hỏi lại con vào lúc khác.”
Vài năm nữa trôi qua… Một hôm mẹ lại hỏi tôi câu hỏi ấy. Tôi cố gắng suy nghĩ để tìm ra câu trả lời chính xác. Lần này tôi nói với mẹ đó chính là đôi mắt. Mẹ nhìn tôi và nói: “Con học được mọi điều rất nhanh, con trai ạ, nhưng đó vẫn chưa phải là câu trả lời chính xác, vẫn có rất nhiều người bị mù mà họ cũng vẫn sống vui vẻ.”
Năm tháng tiếp tục qua đi… Tôi vẫn ngày ngày học hỏi, tích lũy thêm kiến thức. Mẹ đã hỏi tôi câu ấy vài lần nữa, lần nào tôi cũng trả lời mẹ nhưng lần nào tôi cũng nhận được câu trả lời: “Chưa đúng con ạ. Nhưng càng ngày con càng hiểu biết lên rồi đấy.”
Năm ngoái, ông tôi mất. Ai cũng cảm thấy đau buồn. Ai cũng khóc. Ngay cả bố tôi cũng khóc. Tôi nhớ rằng đây là lần thứ hai tôi nhìn thấy bố tôi khóc. Mẹ nhìn vào tôi khi đến lượt chúng tôi nói những lời cuối cùng với ông. Mẹ lại hỏi tôi: “Thế con đã biết bộ phận nào là quan trọng nhất trên cơ thể chưa?” Tôi cảm thấy ngạc nhiên khi mẹ lại hỏi tôi câu ấy vào lúc này. Tôi luôn nghĩ đó chỉ là một trò chơi giữa tôi và mẹ.
Mẹ nhận ra sự thắc mắc trên khuôn mặt tôi và nói: “Câu hỏi này rất quan trọng con ạ. Những câu trả lời trước đây của con mẹ đều nói là chưa đúng và đã giải thích với con tại sao chúng lại chưa đúng. Nhưng hôm nay mẹ muốn con phải biết điều quan trọng này.” Tôi thấy mắt mẹ đẫm lệ. “Bộ phận quan trọng nhất đó chính là đôi vai,” Mẹ nói với tôi.
Tôi hỏi: “Vì nó là bộ phận đỡ cái đầu của chúng ta, đúng không ạ?”
Mẹ trả lời tôi: “Không phải con ạ. Nó quan trọng nhất vì nó để cho những người bạn hay người thân của chúng ta gục lên khi họ muốn khóc. Trong cuộc sống, ai cũng cần một đôi vai để tựa lên khóc mỗi khi chúng ta buồn. Mẹ hi vọng con cũng có những bờ vai như thế để tựa lên khi con cần.”
Với cách đó, mẹ đã dạy tôi cách cảm thông, chia sẻ với người khác bằng đôi vai của mình. Người khác có thể quên những điều chúng ta nói, những thứ chúng ta làm những sẽ không bao giờ quên cách chúng ta đã làm họ cảm thấy yên lòng như thế nào.