sujuxy
04-22-2010, 01:56
Trước kia, có một cậu bé rất tự ti, bởi vì trên lưng của cậu bé có hai vết sẹo rất đậm, hai vết sẹo này giống như hai vạch nứt màu hồng sẫm, kéo dài từ gáy xuống tận eo, trên hai vạch nứt đó lồi lên đầy những cơ thịt ngoằn ngoèo, màu đỏ tươi. Vì vậy cậu bé vô cùng căm ghét bản thân mình, cũng vô cùng sợ việc thay quần áo, đặc biệt là giờ thể dục, khi mà các bạn học khác đều vui mừng trút bỏ những bộ quần áo vừa dính vừa không thoải mái, để mặc lên bộ quần áo thể dục rộng rãi, thì cậu bé phải trốn một mình một góc phòng, lưng áp chặt vào tường, và cố gắng nhanh nhất để thay sang đồng phục thể dục, chỉ lo sợ bị người khác phát hiện ra, trên lưng mình là hai đường sẹo đáng sợ như vậy. Nhưng rồi ít lâu sau, cậu bé cũng vẫn bị lũ bạn phát hiện ra vết sẹo ở trên lưng mình, "Eo ôi, khiếp quá", "Quái vật!", "Không chơi với nó nữa", "Nó là quái vật", "Lưng nó khiếp lắm", Lũ trẻ ngây thơ,không biết rằng câu nói vô tình của mình đã làm đau người khác, cậu bé oà khóc, chạy ra khỏi phòng học, và từ đó chẳng bao giờ dám thay quần áo ở trong phòng học nữa, và cũng không đến học giờ thể dục nữa. Sau khi việc đó xảy ra, mẹ của cậu bé nắm lấy tay cậu và dắt đi tìm giáo viên chủ nhiệm. Giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu bé là một bà giáo đã bốn mươi tuổi và rất hiền từ, bà chăm chú lắng nghe mẹ cậu bé kể lại câu chuyện về cậu: "Đứa bé này khi mới sinh ra đã mắc phải trọng bệnh, lúc đó cũng đã nghĩ bỏ nó đi, nhưng....., lại không nhẫn tâm, một sinh linh dễ thương như thế này không dễ có trên đời, làm sao có thể vứt bỏ dễ dàng như vậy? " . Người mẹ nói đên đó, mắt đã rưng rưng....
" Cho nên tôi và ông nhà tôi quyết chữa chạy cho cháu bằng được, phúc đức gặp một bác sĩ giỏi muốn thử nghiệm phương pháp phẫu thuật mới để cứu cháu, qua mấy lần mổ, cháu nó mới sống được đến giờ, nhưng trên lưng vẫn còn hằn 2 vết sẹo ..." Bà mẹ ngoái đầu khẽ bảo con :" Con quay lưng lại cho cô xem đi!". Cậu bé chần chừ rồi cởi áo để cô nhìn thấy hai vết sẹo kinh khủng hằn sâu trên lưng mình, vết tích của cuộc chiến đấu giành lại sinh mạng cho cậu, cô giáo ngẩn nhìn rồi thương cảm hỏi cậu:" Con còn đau không?". Cậu lắc nhẹ "Không ạ...!" . Đôi mắt bà mẹ lại hoe lên," Cháu nó ngoan lắm cô ạ, sinh ra đã số khổ, giờ lại thêm hai vết sẹo này, xin cô quan tâm cháu hơn!" . Bà giáo khẽ gật và xoa nhẹ mái tóc cậu bé :" Tôi hiểu, tôi sẽ tìm được cách....."
Lúc ấy, trong lòng người giáo viên cứ băn khoăn mãi, nếu cấm lũ bạn trêu chọc không thể giải quyết sự việc tận gốc, cậu bé sẽ vẫn tự ti .... ,phải tìm được một cách hay hơn. Chợt cô loé lên một ý, xoa xoa đầu cậu bé rồi bảo: "Tiết thể dục ngày mai, con phải thay quần áo với mọi người như bình thường nhé!" . "Nhưng.... các bạn sẽ lại cười .... bảo..... bảo con là đồ quái thai .... mọi người đều không giống con" . Nơi khoé mắt cậu chảy dài hai dòng lệ trong ngần. "Con yên tâm, cô đã có cách, không ai còn cười con nữa"."Thật không ạ?". "Thật con ạ! Con có tin cô không?"."...Tin.... ạ!..."."Chúng ta ngoặc tay nhé!". Cô giơ ngón cái ra và cậu bé không chút do dự chìa bàn tay phải nhỏ nhắn của mình cho cô: "Con tin cô!"
Giờ thể dục hôm sau đến thật nhanh, cậu bé rụt rè nấp vào một góc cởi áo, quả nhiên, tất cả lũ bạn liền bắt đầu dè bỉu, trêu chọc cậu."Tởm quá...","Lưng nó có hai con sâu to kìa...","Ghê vật ạ! Tởm...." Cậu bé mở to đôi mắt, nước mắt cứ thế chan hoà .
"Tớ...tớ không.... không phải kinh tởm....." Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, cô giáo bước vào . Mấy đứa nhanh nhảu chạy lại mách: " Thưa cô, cô nhìn xem..... lưng nó ghê lắm, giống như hai con sâu to bự...." Cô giáo không nói gì, chậm chậm lại bên cậu bé, bỗng cô lộ vẻ ngạc nhiên :"Đây không phải là sâu....".
Cô giáo không nói, chầm chậm bước lại phía cậu bé, nét mặt lộ vẻ lạ lùng:
"Đây không phải là sâu..."
Cô nheo mắt, chăm chú nhìn cái lưng của cậu bé.
"Trước đây cô có nghe qua một câu chuyên, các con muốn nghe không?"
Bọn trẻ thích nghe chuyện lắm, liền ríu rít quây lại kêu:
"Thích ạ! Cô ơi con thích nghe ạ!"
Cô giáo chạm vào hai cái sẹo đỏ lồ lộ của cậu bé, nói:
"Truyện rằng, mỗi em bé đều là một thiên sứ trên trời biến thành, hễ biến thành trẻ con thì thiên sứ phải thật nhanh chóng tháo bỏ đôi cánh đẹp của mình. Có những thiên sứ nhỏ vì động tác hơi chậm, không kịp tháo đôi cánh, thì những thiên sứ ấy, lúc biến hình xong đều bị hằn lại trên lưng hai dấu tích như thế này"
"Á" Bọn trẻ thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc "Thế đôi cánh của thiên sứ thì sao ạ?"
"Đúng thế", trên môi cô giáo thoáng một nét cười huyền bí, "Các con thử kiểm tra nhau xem, vẫn có những bạn nốt cánh chưa biến mất hoàn toàn giống như bạn ấy, đúng không?" Lũ trẻ nghe thấy cô giáo nói vậy, liền tíu tít thử kiểm tra lưng của bạn mình, nhưng chẳng thây ai có vết sẹo lộ rõ như của cậu bé cả. "Thưa cô, chỗ này của con có một chút chút sẹo, có phải không ạ?", một cậu bé đeo kính hào hứng giơ tay nói. "Thưa cô, không phải bạn ấy đâu, chỗ này của con cũng có vết đo đỏ, con mới là thiên sứ..."
Bọn trẻ tranh nhau nhận mình là thiên sứ, quên luôn cả việc lấy cậu bé ra làm trò chọc phá.Cậu bé cũng thế, đôi mắt vừa nãy còn nhạt nhoà, giờ đã khô tự lúc nào. Bỗng nhiên, một bé gái khẽ nói: "Thưa cô, chúng con có thể chạm thử vào cánh của thiên sứ được không?" "Các con thử hỏi xem, thiên sứ có đồng ý không?". Cô giáo mỉm cười, nháy mắt với cậu bé. Cậu bé ngượng nghịu; "....được ạ". Cô bé chạm khẽ vào vết thương trên lưng cậu bé và xuýt xoa, " Oa, mềm quá, tớ sờ được vào cánh của thiên sứ rồi này!!!"
Cô bé vừa kêu lên như vậy, bọn trẻ ngay lập tức cũng lao nhao lên inh ỏi như phát bệnh:"Tớ cũng muốn xem thử", "Tớ cũng muốn sờ thử cánh của thiên sứ!". Một tiết thể dục, một cảnh tượng kì lạ, trong phòng tập, mấy chục em nhỏ xếp thành hàng dài, chờ đến lượt mình để được sờ lên lưng cậu bé. Cậu bé xoay lưng về phía mọi người, nghe từng tiếng xuýt xoa khen ngợi, thích thú, và cảm nhận cảm giác nhột nhạt khi tay bạn chạm vào. Cậu bé không còn cảm thấy tủi thân nữa, tuy nước mắt chưa khô, nhưng cậu bé đã tươi tắn trở lại. Cô giáo đứng bên cạnh cậu bé, lén đưa ngón tay ra dấu hiệu với cậu, "thắng rồi!! ", cậu bé không nhịn được, bật cười khanh khách.
Về sau, cậu bé dần lớn khôn, cậu cảm thấy biết ơn sâu sắc câu nói của cô giáo năm nào: "Đây là đôi cánh của thiên sứ!", câu nói đó khiến cậu tràn đầy tự tin, khi học cấp 3, cậu còn tham gia giải thi bơi lội toàn thành phố, đạt giải nhì. Cậu đã dũng cảm chọn môn bơi. Bởi vì cậu tin rằng, hai vết sẹo trên lưng cậu, đã được tình yêu thương của cô giáo cầu phúc cho, "đôi cánh của thiên sứ".
" Cho nên tôi và ông nhà tôi quyết chữa chạy cho cháu bằng được, phúc đức gặp một bác sĩ giỏi muốn thử nghiệm phương pháp phẫu thuật mới để cứu cháu, qua mấy lần mổ, cháu nó mới sống được đến giờ, nhưng trên lưng vẫn còn hằn 2 vết sẹo ..." Bà mẹ ngoái đầu khẽ bảo con :" Con quay lưng lại cho cô xem đi!". Cậu bé chần chừ rồi cởi áo để cô nhìn thấy hai vết sẹo kinh khủng hằn sâu trên lưng mình, vết tích của cuộc chiến đấu giành lại sinh mạng cho cậu, cô giáo ngẩn nhìn rồi thương cảm hỏi cậu:" Con còn đau không?". Cậu lắc nhẹ "Không ạ...!" . Đôi mắt bà mẹ lại hoe lên," Cháu nó ngoan lắm cô ạ, sinh ra đã số khổ, giờ lại thêm hai vết sẹo này, xin cô quan tâm cháu hơn!" . Bà giáo khẽ gật và xoa nhẹ mái tóc cậu bé :" Tôi hiểu, tôi sẽ tìm được cách....."
Lúc ấy, trong lòng người giáo viên cứ băn khoăn mãi, nếu cấm lũ bạn trêu chọc không thể giải quyết sự việc tận gốc, cậu bé sẽ vẫn tự ti .... ,phải tìm được một cách hay hơn. Chợt cô loé lên một ý, xoa xoa đầu cậu bé rồi bảo: "Tiết thể dục ngày mai, con phải thay quần áo với mọi người như bình thường nhé!" . "Nhưng.... các bạn sẽ lại cười .... bảo..... bảo con là đồ quái thai .... mọi người đều không giống con" . Nơi khoé mắt cậu chảy dài hai dòng lệ trong ngần. "Con yên tâm, cô đã có cách, không ai còn cười con nữa"."Thật không ạ?". "Thật con ạ! Con có tin cô không?"."...Tin.... ạ!..."."Chúng ta ngoặc tay nhé!". Cô giơ ngón cái ra và cậu bé không chút do dự chìa bàn tay phải nhỏ nhắn của mình cho cô: "Con tin cô!"
Giờ thể dục hôm sau đến thật nhanh, cậu bé rụt rè nấp vào một góc cởi áo, quả nhiên, tất cả lũ bạn liền bắt đầu dè bỉu, trêu chọc cậu."Tởm quá...","Lưng nó có hai con sâu to kìa...","Ghê vật ạ! Tởm...." Cậu bé mở to đôi mắt, nước mắt cứ thế chan hoà .
"Tớ...tớ không.... không phải kinh tởm....." Ngay lúc đó, cửa phòng bật mở, cô giáo bước vào . Mấy đứa nhanh nhảu chạy lại mách: " Thưa cô, cô nhìn xem..... lưng nó ghê lắm, giống như hai con sâu to bự...." Cô giáo không nói gì, chậm chậm lại bên cậu bé, bỗng cô lộ vẻ ngạc nhiên :"Đây không phải là sâu....".
Cô giáo không nói, chầm chậm bước lại phía cậu bé, nét mặt lộ vẻ lạ lùng:
"Đây không phải là sâu..."
Cô nheo mắt, chăm chú nhìn cái lưng của cậu bé.
"Trước đây cô có nghe qua một câu chuyên, các con muốn nghe không?"
Bọn trẻ thích nghe chuyện lắm, liền ríu rít quây lại kêu:
"Thích ạ! Cô ơi con thích nghe ạ!"
Cô giáo chạm vào hai cái sẹo đỏ lồ lộ của cậu bé, nói:
"Truyện rằng, mỗi em bé đều là một thiên sứ trên trời biến thành, hễ biến thành trẻ con thì thiên sứ phải thật nhanh chóng tháo bỏ đôi cánh đẹp của mình. Có những thiên sứ nhỏ vì động tác hơi chậm, không kịp tháo đôi cánh, thì những thiên sứ ấy, lúc biến hình xong đều bị hằn lại trên lưng hai dấu tích như thế này"
"Á" Bọn trẻ thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc "Thế đôi cánh của thiên sứ thì sao ạ?"
"Đúng thế", trên môi cô giáo thoáng một nét cười huyền bí, "Các con thử kiểm tra nhau xem, vẫn có những bạn nốt cánh chưa biến mất hoàn toàn giống như bạn ấy, đúng không?" Lũ trẻ nghe thấy cô giáo nói vậy, liền tíu tít thử kiểm tra lưng của bạn mình, nhưng chẳng thây ai có vết sẹo lộ rõ như của cậu bé cả. "Thưa cô, chỗ này của con có một chút chút sẹo, có phải không ạ?", một cậu bé đeo kính hào hứng giơ tay nói. "Thưa cô, không phải bạn ấy đâu, chỗ này của con cũng có vết đo đỏ, con mới là thiên sứ..."
Bọn trẻ tranh nhau nhận mình là thiên sứ, quên luôn cả việc lấy cậu bé ra làm trò chọc phá.Cậu bé cũng thế, đôi mắt vừa nãy còn nhạt nhoà, giờ đã khô tự lúc nào. Bỗng nhiên, một bé gái khẽ nói: "Thưa cô, chúng con có thể chạm thử vào cánh của thiên sứ được không?" "Các con thử hỏi xem, thiên sứ có đồng ý không?". Cô giáo mỉm cười, nháy mắt với cậu bé. Cậu bé ngượng nghịu; "....được ạ". Cô bé chạm khẽ vào vết thương trên lưng cậu bé và xuýt xoa, " Oa, mềm quá, tớ sờ được vào cánh của thiên sứ rồi này!!!"
Cô bé vừa kêu lên như vậy, bọn trẻ ngay lập tức cũng lao nhao lên inh ỏi như phát bệnh:"Tớ cũng muốn xem thử", "Tớ cũng muốn sờ thử cánh của thiên sứ!". Một tiết thể dục, một cảnh tượng kì lạ, trong phòng tập, mấy chục em nhỏ xếp thành hàng dài, chờ đến lượt mình để được sờ lên lưng cậu bé. Cậu bé xoay lưng về phía mọi người, nghe từng tiếng xuýt xoa khen ngợi, thích thú, và cảm nhận cảm giác nhột nhạt khi tay bạn chạm vào. Cậu bé không còn cảm thấy tủi thân nữa, tuy nước mắt chưa khô, nhưng cậu bé đã tươi tắn trở lại. Cô giáo đứng bên cạnh cậu bé, lén đưa ngón tay ra dấu hiệu với cậu, "thắng rồi!! ", cậu bé không nhịn được, bật cười khanh khách.
Về sau, cậu bé dần lớn khôn, cậu cảm thấy biết ơn sâu sắc câu nói của cô giáo năm nào: "Đây là đôi cánh của thiên sứ!", câu nói đó khiến cậu tràn đầy tự tin, khi học cấp 3, cậu còn tham gia giải thi bơi lội toàn thành phố, đạt giải nhì. Cậu đã dũng cảm chọn môn bơi. Bởi vì cậu tin rằng, hai vết sẹo trên lưng cậu, đã được tình yêu thương của cô giáo cầu phúc cho, "đôi cánh của thiên sứ".