°º¤ø,¸¸,ø7love¤º°`°º¤ø,
04-28-2010, 01:36
"Tôi chưa từng nghĩ mình sẽ yêu và cũng thể ngờ tình yêu của mình lại đến bất ngờ và đặc biệt như thế cứ như một giấc mơ dài đầy hư ảo đến tận cùng của những kí ức xa xăm "
Có những chuyện không thể ngờ được trong cuộc sống,có những tình yêu đến vô tình nhưng như sắp đặt của tạo hóa.Tôi bị tai nạn sau khi bữa tiệc sinh nhật 19 tại quán Bar kết thúc,lúc đó tôi chỉ uống vài li bia với mấy đứa bạn thế mà đầu óc cứ quay quay và nhức không chịu được,khi ra về trên chiếc xe máy tay láy của tôi bắt đầu mất phương hướng và chỉ một lát sau cả người cùng xe đổ ầm xuống mặt đường,hình như có máu chảy ra từ người tôi trong lúc mê man đó tôi không thể làm gì ngoài nghe tiếng còi cứu thương kêu ** ** bên tai hòa với đó là giọng nói của những con người xa lạ "anh ta đang mất máu rất nhiều,phải cầm máu nếu không muốn mất mạng" và rồi thật sự tôi ngất lịm không còn cảm giác gì nữa.Tỉnh dậy trong tiếng chim hót,tiếng người qua lại,trong căn phòng đầy mùi thuốc,bác sĩ nói với mẹ tôi đang ngồi cạnh giường với giọng nói như chia buồn người sắp chết:
-Theo chẩn đoán con trai bà có thể không tỉnh dậy được nữa.
-Vậy là như thế nào,không thể tình dậy?tại sao chứ-mẹ tôi nói như gào lên,tôi nghe bà khóc nức nở khi nghe ông bác sĩ đó vừa bảo.
-Xin bà bình tĩnh,tình trạng của con bà hiện giờ được gọi là "người thực vật" nghĩa là chìm vào trạng thái ngủ không có cử động cũng không thể tỉnh lại được.Nhưng cơ hội không phải không có,nếu ý chí của cậu ấy mạnh mẽ thì tôi nghĩ sẽ có điều kì diệu xuất hiện.
Sao chứ,ông ta đang nói nhảm nhí gì thế kia tôi đang tỉnh đó thôi vẫn nghe những lời ông ta vừa nói lúc nãy đó thôi,chỉ có một điều....phải rồi tôi chẳng thể mở mắt ra được cũng không có khả năng cử động,tôi chỉ lắng nghe trong lặng im,lẽ nào tôi lại trở thành "người thực vật".Suốt thời gian đó dường như tôi sống trong một thế giới khác,không hề có sự xuất hiện của ánh sáng,không có người thân,không có gì cả ngoài những tiếng bước chân người qua lại và màn đêm bao trùm không lối,rồi một ngày tôi bất chợt ngồi dậy trên chiếc giường trắng xóa.mẹ tôi đang ngồi bên giường với vẻ mặt lo lắng và phiền não nhưng dường như bà không thấy tôi cho dù tôi có gọi bà đi nữa,lạ thật chuyện này là như thế nào?Tôi bước ra ngoài hành lang,người ta vẫn qua lại bình thường vẫn là sự hối hả của bác sĩ y tá đưa bệnh nhân đi vào đi ra nhưng một lần nữa tôi nhận ra,chính xác là chẳng ai hề thấy tôi dù tôi đang tồn tại trước mắt họ.Tôi lang thang ra ngoài một khu vườn nhỏ và thấy một chàng trai mặc áo bệnh nhân đang tựa đầu vào thân một gốc cây sồi già,không hiểu lí do gì tôi lại bước đến gần anh ta và như tỏ vẻ quan tâm tôi lên tiếng:
-Sao anh lại đứng một mình ở đây vậy?
Chàng trai quay lại với vẻ ngạc nhiên,đưa tay sửa lại gộng kính to bè rồi nhìn tôi mỉm cười nhưng không phải trả lời câu hỏi đó mà là hỏi ngược lại tôi:
-Em thấy anh à,may mắn thật từ lúc anh vào đây chưa một ai trông thấy anh hết kể cả gia đình,em là người đầu tiên đấy.
-Thế à? vậy anh cũng là người đầu tiên thấy em đấy,nãy giờ chẳng ai để ý đến em-tôi tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi lại-thế này là sao hả anh?
-Anh cũng không biết nữa,thật là lạ đúng không?-anh ta lắc đầu cùng nụ cười đáng yêu.
Rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện,tôi chưa từng tâm sự với một người chưa quen nhưng lần này thì khác vì chỉ có mỗi anh ta thấy tôi nên cũng chẳng biết nói cùng ai,chúng tôi ngồi xuống một thảm cỏ xanh cạnh gốc cây lúc nãy,cuộc trò chuyện chẳng đầu chẳng đuôi chỉ ngồi đó rồi ai muốn nói gì thì nói và cũng vì như thế tôi mới biết tại sao anh ta lại ở đây,đó là một tai nạn mà đã cướp đi người anh ấy yêu và biến anh từ một người bình thường thành một người "thực vật",phải rồi tôi cũng biết được tên anh ta là Long,có lẽ vậy nếu như tôi nhớ không nhầm.Những ngày tiếp theo tôi vẫn gặp Long tại khu vườn đầy hoa đó và đó cũng chính là chuỗi ngày vui vẻ nhất từ trước đến nay vì chưa ai hiểu tôi bằng Long cũng chẳng ai quan tâm tôi như anh,ý tôi nói là như một người anh lo lắng cho em trai vậy đó.Chiều ngày thứ tư khi gặp anh,tôi cũng ngồi dưới đám cỏ xanh nghe anh nói giọng nói trong veo với một phong cách nói chuyện ngây ngô đôi lúc làm tôi phát bực nhưng không hiểu tại sao lại muốn nghe đến thế,anh kể tôi nghe câu chuyện về tình yêu,đại loại là thế này:
-Em có biết sự tích Tình yêu không?
-hình như không-Tôi lắc đầu
-vậy để anh kể cho em nghe nha mà anh cũng chã nhớ chính xác được nhưng nếu "tóm tắt" lại thì không có gì quá khó.
-Anh kể nhanh nhanh đi nói mãi-tôi cau mày nhăn nhó làm anh hơi hoảng.
-Rôi rồi anh kể "Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."
Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.
Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"
...
"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.
Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.
Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu." Câu chuyện có thế thôi,quả thật tình yêu chỉ có thời gian mới có thể chứng minh được đúng không em?
Anh kể xong chợt quay sang phía tôi làm tôi bối rối lạ kì,trong từng lời nói đó hình như có ngụ ý gì đấy mà tôi không hiểu tôi gật đầu trả lời câu hỏi của anh,tình yêu là thế sao mọi thứ đều sẽ từ bỏ tình yêu vậy sao,có đúng thật là tình yêu cần có thời gian để chứng minh hay không,tôi không biết nữa nhưng anh nói là đúng thì thôi nghĩ là đúng mà hình như tim tôi đang đập rất nhanh rất nhanh khi ánh mắt anh nhìn tôi,sao thế này lạ thật? Ngày tiếp theo đó tôi không gặp anh như thường lệ tôi có đi tìm nhưng chẳng thấy,tôi không biết tại sao nên cứ chờ cho đến khi mặt trời buông xuống,tôi quay về phòng nằm yên nghe tiếng côn trùng kêu inh ỏi rồi ngày thứ hai thứ ba cho đến ngày thứ tư anh mới xuất hiện với vẻ xanh xao nhợt nhạt,tôi cố hỏi nhưng anh chỉ mỉm cười phớt lờ câu hỏi:
-Anh không có sao đâu,chỉ hơi mệt tẹo thôi hình như bác sĩ đưa anh đi đâu đó mà anh chẳng biết là đi đâu,hehe nhớ anh hả?
-Ơ hay làm gì có,anh mơ à-tôi giả vờ hững hờ quay chỗ khác mặc cho khuôn mặt đang đỏ bừng.
-Nhưng anh thì nhớ em lắm luôn đó!
Chuyện gì thế kia mặt lại đỏ ửng lên rồi,sao nghe giong nói đó chân thành đến thế,có lẽ anh nói thật vì khi anh nói anh nhìn thẳng vào mắt tôi,tôi tin anh nói thật lòng.Mấy ngày này gió thổi càng mạnh làm mấy nhánh thược dược ngã nghiêng ngã ngửa còn anh thì trở nên khác lạ,lúng túng và bối rối ra mặt khi tôi nhìn anh,lại sao nữa thế không biết?
-Hôm nay anh sao vậy,có chuyện gì à?
-Có gì đâu,anh...anh vẫn..bình thường mà.
Tôi dỗi,tính tôi lúc nào cũng vậy nếu ai đó giấu diếm chuyện gì là tôi không thể chịu được có gì cứ nói úp mở bực bội và khó chịu lắm.Tôi quay đi chỗ khác không thèm nhìn anh tẹo nào và chợt anh nắm lấy tay tôi kéo quay lại phía anh,lúc đó anh trông như lấy hết can đảm muốn nói gì đó với tôi nhưng lưỡng lựu không dám nói,tôi giật tay ra mà không được,tôi cáu:
-Anh làm gì vậy hả,buông tay em ra đi có gì anh cứ nói úp mở hoài.
Anh nhìn tôi rồi hít một hơi thật sâu sau đó mới dám mở miệng nói,lời anh nói hòa trong từng cơn gió rì rào:
-Nếu như anh nói anh yêu em và anh muốn quen với em,em có đồng ý không.
Hồi hộp chờ câu trả lời từ tôi,anh như pho tượng tay anh lạnh tanh còn tôi thì đứng im lặng rất lâu,bất ngờ thật,sao lại không bất ngờ chứ Long nói yêu tôi mà tôi chưa từng nghĩ người nói yêu tôi lại là anh,chưa hề và ngay lúc đó tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa tôi rút tay mình ra rồi nói giọng yếu ớt:
-Anh cho em một thời gian để suy nghĩ được không,chuyện này quá bất ngờ.
-Được chứ nhưng xin em trả lời anh sớm nha vì anh không thể đợi lâu đâu.
-Uhm-tôi quay về phòng,từng cơn gió kéo dài làm tê buốt nhưng mỗi bàn tay tôi vẫn còn hơi ấm của anh,sao thế này tôi nghĩ mình không thể.
Tôi nằm trên giường mà trong đầu cứ lãng vãng hình ảnh Long nắm lấy tay tôi cùng với câu nói đó có thể hay không,tôi cũng chẳng biết nữa khi không gặp lòng thấy nhớ còn lúc gặp thì vui vẻ lạ thường đó có phải tình yêu hay không,khó xử thật phải làm sao đây.Ngày thứ 3 tôi không gặp anh vì hình như anh cố tránh tôi để cho tôi thời gian suy nghí,những ngày không nói chuyện cùng anh lòng rất bứt rứt khó chịu như trống vắng điều gì đó và chợt phát hiện rằng tôi yêu anh từ lâu rồi từ lúc anh kể về Tình yêu,có phải không dường như là vậy,quyết định sau cùng của tôi là sẽ nói với anh điều tôi nghĩ ngày mai tôi sẽ trả lời câu hỏi mà anh muốn biết đáp án,đêm nay trăng sáng soi khắp căn phòng nhỏ,tôi nằm trên giường miên man nghĩ về anh.Sáng sớm tôi tỉnh giấc bởi tiếng bước chân hối hả của những người bên ngoài,tôi chạy ra xem chuyện gì,các y tá chạy theo mấy bác sĩ mặc áo Blouse đang gấp rút đi vào một căn phòng nhỏ,không hiểu sao tôi chạy theo,khi cánh cửa mở ông bác sĩ già lại gần giường bệnh của một bệnh nhân đang nằm mà tôi chẳng thể thấy được khuôn mặt,không biết ông ta làm gì chỉ vài phút sau những đường sáng của máy điện tâm đồ bắt đầu hạ xuống và chỉ còn nghe tiếng tít tê tái và ông ta quay lại nhìn người nhà bệnh nhân lắc đầu.Thoáng thấy người nằm đó trông quen thuộc lắm,tôi lại gần và dường như ngã quỵ xuống đất khi người đó là anh,tại sao lại như vậy được chứ anh vẫn chưa nghe câu trả lời từ tôi mà,tôi chưa gật đầu đồng ý sao anh lại ra đi như vậy tôi cố gào thét nhưng không ai biết sự xuất hiện đó của tôi,người ta lạnh lùng kéo tấm khăn trắng che toàn bộ người anh rồi đẩy anh đi ra ngoài,tôi chạy theo cho đến khi người ta đưa anh đi đến một nơi u tối và lạnh buốt,tôi không tin anh đã ra đi nước mắt tự dưng rơi xuống.
Tôi bị ánh nắng len lỏi từ bên ngoài vào làm tôi tỉnh giấc,tôi mở mắt rồi cử động các khớp tay còn mẹ tôi mừng rỡ thấy tôi bình phục bà chạy đến gọi bác sĩ và ông ta cũng không giấu được sự ngạc nhiên:
-Thật là một kì tích,cậu ấy thật sự rất kiên cường và đã tạo nên một điều kì diệu.Bà biết không một bệnh nhân cũng mắc chứng bệnh như cậu bé này nhưng anh ta không thể vượt qua,anh ta vừa được đưa đi mai táng,quả thật đó là số mệnh.
Mặc cho sự mừng rỡ của họ tôi không nói gì hết chỉ úp mặt vào gối cho nước mắt lăn dài trên má.Một tuần sau khi xuất viện tôi đi tìm nơi anh yên nghỉ,đó là một nghĩa trang cũ kĩ nằm hút trong một con đường đất tồi tệ,đứng trước mộ anh tôi đặt một bó hoa xuống,tôi không biết phải nói gì nữa vì đã quá muốn để nói,nếu nói ra điều đó mà anh tỉnh dậy quay về với tôi thì cho dù có nói hàng trăm hàng ngàn lần tôi vẫn nói nhưng bây giờ thì không thể,tôi đã quá nhiều thời gian cho việc suy nghĩ vớ vẩn mà không thể ở bên anh những lúc cuối đời,tình yêu phải có thời gian nhưng thời gian đó không đủ để tôi nhận ra rằng mình yêu anh,gió cứ rít lên từng cơn trong nỗi đau tê tái,người ta dành quá nhiều thời giờ cho việc vô nghĩa mà không thể dành chút ít cho người mình quí trọng nên nuối tiếc suốt đời,tôi quay đi trong tuyệt vọng cùng nước mắt khẽ rơi và hình như tôi nghe đâu đó trong tiếng gió giọng nói thân thuộc ngày xưa''anh biết câu trả lời của em rồi ngốc ạ" tôi đi tìm mà vô vọng,tình yêu trong hư ảo trong cơn mơ dài nhưng niềm đau nỗi tiếc thương thì vẫn in hằn mãi mãi...cho đến mai sau.
Có những chuyện không thể ngờ được trong cuộc sống,có những tình yêu đến vô tình nhưng như sắp đặt của tạo hóa.Tôi bị tai nạn sau khi bữa tiệc sinh nhật 19 tại quán Bar kết thúc,lúc đó tôi chỉ uống vài li bia với mấy đứa bạn thế mà đầu óc cứ quay quay và nhức không chịu được,khi ra về trên chiếc xe máy tay láy của tôi bắt đầu mất phương hướng và chỉ một lát sau cả người cùng xe đổ ầm xuống mặt đường,hình như có máu chảy ra từ người tôi trong lúc mê man đó tôi không thể làm gì ngoài nghe tiếng còi cứu thương kêu ** ** bên tai hòa với đó là giọng nói của những con người xa lạ "anh ta đang mất máu rất nhiều,phải cầm máu nếu không muốn mất mạng" và rồi thật sự tôi ngất lịm không còn cảm giác gì nữa.Tỉnh dậy trong tiếng chim hót,tiếng người qua lại,trong căn phòng đầy mùi thuốc,bác sĩ nói với mẹ tôi đang ngồi cạnh giường với giọng nói như chia buồn người sắp chết:
-Theo chẩn đoán con trai bà có thể không tỉnh dậy được nữa.
-Vậy là như thế nào,không thể tình dậy?tại sao chứ-mẹ tôi nói như gào lên,tôi nghe bà khóc nức nở khi nghe ông bác sĩ đó vừa bảo.
-Xin bà bình tĩnh,tình trạng của con bà hiện giờ được gọi là "người thực vật" nghĩa là chìm vào trạng thái ngủ không có cử động cũng không thể tỉnh lại được.Nhưng cơ hội không phải không có,nếu ý chí của cậu ấy mạnh mẽ thì tôi nghĩ sẽ có điều kì diệu xuất hiện.
Sao chứ,ông ta đang nói nhảm nhí gì thế kia tôi đang tỉnh đó thôi vẫn nghe những lời ông ta vừa nói lúc nãy đó thôi,chỉ có một điều....phải rồi tôi chẳng thể mở mắt ra được cũng không có khả năng cử động,tôi chỉ lắng nghe trong lặng im,lẽ nào tôi lại trở thành "người thực vật".Suốt thời gian đó dường như tôi sống trong một thế giới khác,không hề có sự xuất hiện của ánh sáng,không có người thân,không có gì cả ngoài những tiếng bước chân người qua lại và màn đêm bao trùm không lối,rồi một ngày tôi bất chợt ngồi dậy trên chiếc giường trắng xóa.mẹ tôi đang ngồi bên giường với vẻ mặt lo lắng và phiền não nhưng dường như bà không thấy tôi cho dù tôi có gọi bà đi nữa,lạ thật chuyện này là như thế nào?Tôi bước ra ngoài hành lang,người ta vẫn qua lại bình thường vẫn là sự hối hả của bác sĩ y tá đưa bệnh nhân đi vào đi ra nhưng một lần nữa tôi nhận ra,chính xác là chẳng ai hề thấy tôi dù tôi đang tồn tại trước mắt họ.Tôi lang thang ra ngoài một khu vườn nhỏ và thấy một chàng trai mặc áo bệnh nhân đang tựa đầu vào thân một gốc cây sồi già,không hiểu lí do gì tôi lại bước đến gần anh ta và như tỏ vẻ quan tâm tôi lên tiếng:
-Sao anh lại đứng một mình ở đây vậy?
Chàng trai quay lại với vẻ ngạc nhiên,đưa tay sửa lại gộng kính to bè rồi nhìn tôi mỉm cười nhưng không phải trả lời câu hỏi đó mà là hỏi ngược lại tôi:
-Em thấy anh à,may mắn thật từ lúc anh vào đây chưa một ai trông thấy anh hết kể cả gia đình,em là người đầu tiên đấy.
-Thế à? vậy anh cũng là người đầu tiên thấy em đấy,nãy giờ chẳng ai để ý đến em-tôi tỏ vẻ ngạc nhiên và hỏi lại-thế này là sao hả anh?
-Anh cũng không biết nữa,thật là lạ đúng không?-anh ta lắc đầu cùng nụ cười đáng yêu.
Rồi chúng tôi bắt đầu nói chuyện,tôi chưa từng tâm sự với một người chưa quen nhưng lần này thì khác vì chỉ có mỗi anh ta thấy tôi nên cũng chẳng biết nói cùng ai,chúng tôi ngồi xuống một thảm cỏ xanh cạnh gốc cây lúc nãy,cuộc trò chuyện chẳng đầu chẳng đuôi chỉ ngồi đó rồi ai muốn nói gì thì nói và cũng vì như thế tôi mới biết tại sao anh ta lại ở đây,đó là một tai nạn mà đã cướp đi người anh ấy yêu và biến anh từ một người bình thường thành một người "thực vật",phải rồi tôi cũng biết được tên anh ta là Long,có lẽ vậy nếu như tôi nhớ không nhầm.Những ngày tiếp theo tôi vẫn gặp Long tại khu vườn đầy hoa đó và đó cũng chính là chuỗi ngày vui vẻ nhất từ trước đến nay vì chưa ai hiểu tôi bằng Long cũng chẳng ai quan tâm tôi như anh,ý tôi nói là như một người anh lo lắng cho em trai vậy đó.Chiều ngày thứ tư khi gặp anh,tôi cũng ngồi dưới đám cỏ xanh nghe anh nói giọng nói trong veo với một phong cách nói chuyện ngây ngô đôi lúc làm tôi phát bực nhưng không hiểu tại sao lại muốn nghe đến thế,anh kể tôi nghe câu chuyện về tình yêu,đại loại là thế này:
-Em có biết sự tích Tình yêu không?
-hình như không-Tôi lắc đầu
-vậy để anh kể cho em nghe nha mà anh cũng chã nhớ chính xác được nhưng nếu "tóm tắt" lại thì không có gì quá khó.
-Anh kể nhanh nhanh đi nói mãi-tôi cau mày nhăn nhó làm anh hơi hoảng.
-Rôi rồi anh kể "Ngày xửa ngày xưa, có một hòn đảo nơi đó có tất cả mọi cảm xúc sinh sống: Hạnh Phúc, Nỗi Buồn, Tri Thức và những cái khác, bao gồm cả Tình Yêu. Một ngày kia, các cảm xúc được thông báo rằng hòn đảo này sẽ chìm, vì vậy tất cả đều đóng thuyền và rời đi, ngoại trừ Tình Yêu.
Tình Yêu là người duy nhất ở lại. Tình Yêu muốn chống chọi đến giờ phút cuối cùng khi hòn đảo sắp chìm, Tình Yêu mới quyết định nhờ giúp đỡ.
Sự Giầu Có đang đi qua Tình Yêu trên một chiếc thuyền rất lớn. Tình Yêu nói: "Giàu Có ơi, có thể đưa tôi đi cùng với không?" Sự Giàu Có trả lời: "Không, tôi không thể. Trong thuyền có rất nhiều vàng và bạc, ở đây không có chỗ cho anh đâu."Tình Yêu bèn quyết định nhờ Phù Hoa, người cũng đi qua trên một con thuyền rất đẹp: "Phù Hoa, hãy giúp tôi!". "Tôi không thể giúp anh, Tình Yêu ạ. Anh quá ẩm và có thể sẽ làm ẩm thuyền của tôi," Phù Hoa trả lời.
Nỗi Buồn đang ở gần đó, Tình Yêu hỏi: " Nỗi Buồn ơi, hãy cho mình đi với cậu", "Ôi, Tình Yêu, mình buồn quá, mình chỉ muốn được ở một mình ..."
Bỗng nhiên có một tiếng gọi: "Lại đây Tình Yêu. Ta sẽ đưa cháu đi", đó là một người lớn tuổi. Quá vui mừng và sung sướng. Tình Yêu quên cả hỏi họ đang đi đâu. Khi đến một miền đất khô ráo, người lớn tuổi đó lại tiếp tục đi con đường của mình.
Tình Yêu hỏi Tri Thức, một người đứng tuổi khác:
- Ai đã vừa giúp cháu vậy ?
- Đó là Thời Gian - Tri Thức trả lời
- Thời Gian ư ? - Tình Yêu hỏi - Nhưng tại sao Thời Gian lại giúp cháu?
Tri Thức mỉm cười khôn ngoan và nói: "Bởi lẽ chỉ có Thời Gian mới hiểu được giá trị của Tình Yêu"
...
"Chỉ có thời gian mới hiểu được giá trị của tình yêu". Niềm vui và nỗi buồn, khổ đau và hạnh phúc, tất cả những điều khiến ta mỉm cười hay rơi lệ cũng đều sẽ trôi qua. Sự giàu sang, tiền tài danh vọng chẳng phải rồi sẽ không còn là điều quan trọng? Khi nhìn lại con đường ta đã đi qua, chỉ xin được hy vọng rằng, hãy còn có Tình Yêu.
Rất có thể một lúc nào đó ta hờn trách Tình Yêu sao sớm lấy đi của ta sự vô tư, không phải lúc nào Tình Yêu cũng là chốn thiên đường, thế nhưng trên tất cả được chờ đợi và được sống trong Tình Yêu bao giờ cũng là niềm may mắn của mỗi con người.
Hãy đợi, chỉ có thời gian mới hiểu được tình yêu." Câu chuyện có thế thôi,quả thật tình yêu chỉ có thời gian mới có thể chứng minh được đúng không em?
Anh kể xong chợt quay sang phía tôi làm tôi bối rối lạ kì,trong từng lời nói đó hình như có ngụ ý gì đấy mà tôi không hiểu tôi gật đầu trả lời câu hỏi của anh,tình yêu là thế sao mọi thứ đều sẽ từ bỏ tình yêu vậy sao,có đúng thật là tình yêu cần có thời gian để chứng minh hay không,tôi không biết nữa nhưng anh nói là đúng thì thôi nghĩ là đúng mà hình như tim tôi đang đập rất nhanh rất nhanh khi ánh mắt anh nhìn tôi,sao thế này lạ thật? Ngày tiếp theo đó tôi không gặp anh như thường lệ tôi có đi tìm nhưng chẳng thấy,tôi không biết tại sao nên cứ chờ cho đến khi mặt trời buông xuống,tôi quay về phòng nằm yên nghe tiếng côn trùng kêu inh ỏi rồi ngày thứ hai thứ ba cho đến ngày thứ tư anh mới xuất hiện với vẻ xanh xao nhợt nhạt,tôi cố hỏi nhưng anh chỉ mỉm cười phớt lờ câu hỏi:
-Anh không có sao đâu,chỉ hơi mệt tẹo thôi hình như bác sĩ đưa anh đi đâu đó mà anh chẳng biết là đi đâu,hehe nhớ anh hả?
-Ơ hay làm gì có,anh mơ à-tôi giả vờ hững hờ quay chỗ khác mặc cho khuôn mặt đang đỏ bừng.
-Nhưng anh thì nhớ em lắm luôn đó!
Chuyện gì thế kia mặt lại đỏ ửng lên rồi,sao nghe giong nói đó chân thành đến thế,có lẽ anh nói thật vì khi anh nói anh nhìn thẳng vào mắt tôi,tôi tin anh nói thật lòng.Mấy ngày này gió thổi càng mạnh làm mấy nhánh thược dược ngã nghiêng ngã ngửa còn anh thì trở nên khác lạ,lúng túng và bối rối ra mặt khi tôi nhìn anh,lại sao nữa thế không biết?
-Hôm nay anh sao vậy,có chuyện gì à?
-Có gì đâu,anh...anh vẫn..bình thường mà.
Tôi dỗi,tính tôi lúc nào cũng vậy nếu ai đó giấu diếm chuyện gì là tôi không thể chịu được có gì cứ nói úp mở bực bội và khó chịu lắm.Tôi quay đi chỗ khác không thèm nhìn anh tẹo nào và chợt anh nắm lấy tay tôi kéo quay lại phía anh,lúc đó anh trông như lấy hết can đảm muốn nói gì đó với tôi nhưng lưỡng lựu không dám nói,tôi giật tay ra mà không được,tôi cáu:
-Anh làm gì vậy hả,buông tay em ra đi có gì anh cứ nói úp mở hoài.
Anh nhìn tôi rồi hít một hơi thật sâu sau đó mới dám mở miệng nói,lời anh nói hòa trong từng cơn gió rì rào:
-Nếu như anh nói anh yêu em và anh muốn quen với em,em có đồng ý không.
Hồi hộp chờ câu trả lời từ tôi,anh như pho tượng tay anh lạnh tanh còn tôi thì đứng im lặng rất lâu,bất ngờ thật,sao lại không bất ngờ chứ Long nói yêu tôi mà tôi chưa từng nghĩ người nói yêu tôi lại là anh,chưa hề và ngay lúc đó tôi cũng chẳng biết phải làm gì nữa tôi rút tay mình ra rồi nói giọng yếu ớt:
-Anh cho em một thời gian để suy nghĩ được không,chuyện này quá bất ngờ.
-Được chứ nhưng xin em trả lời anh sớm nha vì anh không thể đợi lâu đâu.
-Uhm-tôi quay về phòng,từng cơn gió kéo dài làm tê buốt nhưng mỗi bàn tay tôi vẫn còn hơi ấm của anh,sao thế này tôi nghĩ mình không thể.
Tôi nằm trên giường mà trong đầu cứ lãng vãng hình ảnh Long nắm lấy tay tôi cùng với câu nói đó có thể hay không,tôi cũng chẳng biết nữa khi không gặp lòng thấy nhớ còn lúc gặp thì vui vẻ lạ thường đó có phải tình yêu hay không,khó xử thật phải làm sao đây.Ngày thứ 3 tôi không gặp anh vì hình như anh cố tránh tôi để cho tôi thời gian suy nghí,những ngày không nói chuyện cùng anh lòng rất bứt rứt khó chịu như trống vắng điều gì đó và chợt phát hiện rằng tôi yêu anh từ lâu rồi từ lúc anh kể về Tình yêu,có phải không dường như là vậy,quyết định sau cùng của tôi là sẽ nói với anh điều tôi nghĩ ngày mai tôi sẽ trả lời câu hỏi mà anh muốn biết đáp án,đêm nay trăng sáng soi khắp căn phòng nhỏ,tôi nằm trên giường miên man nghĩ về anh.Sáng sớm tôi tỉnh giấc bởi tiếng bước chân hối hả của những người bên ngoài,tôi chạy ra xem chuyện gì,các y tá chạy theo mấy bác sĩ mặc áo Blouse đang gấp rút đi vào một căn phòng nhỏ,không hiểu sao tôi chạy theo,khi cánh cửa mở ông bác sĩ già lại gần giường bệnh của một bệnh nhân đang nằm mà tôi chẳng thể thấy được khuôn mặt,không biết ông ta làm gì chỉ vài phút sau những đường sáng của máy điện tâm đồ bắt đầu hạ xuống và chỉ còn nghe tiếng tít tê tái và ông ta quay lại nhìn người nhà bệnh nhân lắc đầu.Thoáng thấy người nằm đó trông quen thuộc lắm,tôi lại gần và dường như ngã quỵ xuống đất khi người đó là anh,tại sao lại như vậy được chứ anh vẫn chưa nghe câu trả lời từ tôi mà,tôi chưa gật đầu đồng ý sao anh lại ra đi như vậy tôi cố gào thét nhưng không ai biết sự xuất hiện đó của tôi,người ta lạnh lùng kéo tấm khăn trắng che toàn bộ người anh rồi đẩy anh đi ra ngoài,tôi chạy theo cho đến khi người ta đưa anh đi đến một nơi u tối và lạnh buốt,tôi không tin anh đã ra đi nước mắt tự dưng rơi xuống.
Tôi bị ánh nắng len lỏi từ bên ngoài vào làm tôi tỉnh giấc,tôi mở mắt rồi cử động các khớp tay còn mẹ tôi mừng rỡ thấy tôi bình phục bà chạy đến gọi bác sĩ và ông ta cũng không giấu được sự ngạc nhiên:
-Thật là một kì tích,cậu ấy thật sự rất kiên cường và đã tạo nên một điều kì diệu.Bà biết không một bệnh nhân cũng mắc chứng bệnh như cậu bé này nhưng anh ta không thể vượt qua,anh ta vừa được đưa đi mai táng,quả thật đó là số mệnh.
Mặc cho sự mừng rỡ của họ tôi không nói gì hết chỉ úp mặt vào gối cho nước mắt lăn dài trên má.Một tuần sau khi xuất viện tôi đi tìm nơi anh yên nghỉ,đó là một nghĩa trang cũ kĩ nằm hút trong một con đường đất tồi tệ,đứng trước mộ anh tôi đặt một bó hoa xuống,tôi không biết phải nói gì nữa vì đã quá muốn để nói,nếu nói ra điều đó mà anh tỉnh dậy quay về với tôi thì cho dù có nói hàng trăm hàng ngàn lần tôi vẫn nói nhưng bây giờ thì không thể,tôi đã quá nhiều thời gian cho việc suy nghĩ vớ vẩn mà không thể ở bên anh những lúc cuối đời,tình yêu phải có thời gian nhưng thời gian đó không đủ để tôi nhận ra rằng mình yêu anh,gió cứ rít lên từng cơn trong nỗi đau tê tái,người ta dành quá nhiều thời giờ cho việc vô nghĩa mà không thể dành chút ít cho người mình quí trọng nên nuối tiếc suốt đời,tôi quay đi trong tuyệt vọng cùng nước mắt khẽ rơi và hình như tôi nghe đâu đó trong tiếng gió giọng nói thân thuộc ngày xưa''anh biết câu trả lời của em rồi ngốc ạ" tôi đi tìm mà vô vọng,tình yêu trong hư ảo trong cơn mơ dài nhưng niềm đau nỗi tiếc thương thì vẫn in hằn mãi mãi...cho đến mai sau.