micheal_nguyen
05-06-2010, 07:52
Vào một đêm trời gần về sáng,cô Tám như thường lệ lại mang rau ra giếng làng rửa trước khi bán ở chợ, cái giếng làng to lắm , nó gắn bó với làng đã qua nhiều thế hệ và trở thành một nét sinh hoạt riêng của làng, mọi công việc:nấu ăn, giặt giũ ,tắm rữa đều lấy nước từ giếng làng.
Vừa gánh 2 rổ rau lớn đến giếng , cô Tám đã nghe thấy mùi tanh ương:
-Nhà ai lại mang cá ra giếng làm, không có phép tắc gì cả.
Nói rồi cô Tám thả gầu xuống giếng múc nước.Kì lạ , chiếc gầu không chạm mặt nước mà va phải vật gì cứng làm phát ra tiếng lộp cộp.Thấy lạ cô Tám vặn to đèn để xem xem vật gì dưới giếng.Và cô há hốc mồm khi dưới giếng :một cái đầu người đang nổi lập lờ trên mặt nước ,tóc xõa ra và máu ở cổ cái đầu rỉ ra đỏ cả giếng.Không thể tả hết nỗi sợ hãi của cô Tám lúc này , cô vội vứt đèn ,vứt gầu,vứt cả rau, chạy một mạch về nhà và thuật lại mọi chuyện cho chồng con nghe.Cả làng cũng nhanh chóng biết tin, một số thanh niên đốt đuốc chạy đến giếng nhưng chẳng có gì để xem: giếng trống trơn , chẳng có đầu người hay máu me, cái gầu cũng chìm nghỉm xuống giếng luôn.
Làng mua cái gầu mới ,bẵng đi mấy hôm, cô Tám mới dám mới đi bán lại, vì mấy hôm trước cô vẫn bị ám ảnh bởi cái đầu dưới giếng nhưng mấy hôm nay thấy mọi người đến lấy nước vẫn bình thường nên cô Tám cũng yên tâm hơn.
Trời lại gần về sáng , cô Tám lại mang rau đến giếng làng để rửa.Hôm nay có trăng nên cô cũng chẳng mang đèn làm gì , thật sự thì khi đến giếng lòng cô vẫn thấy lành lạnh. Cô Tám thả gầu xuống giếng múc nước, có tiếng gầu chạm mặt nước làm cô thấy nhẹ người.
-Chà , chiếc gầu mới này nặng thật.(cô vừa kéo chiếc gầu lên vừa nói)
Khi chiếc gầu được kéo lên gần miệng giếng , cô Tám đưa tay xuống nắm cán gầu kéo lên:
-Á.....
Cô vừa kéo lên một cái đầu người lông lá , lần này cô còn thấy cả mặt , máu từ cổ cái đầu chảy róc róc , cái đầu cũng đã thối nhũn bốc mùi tanh tưởi, hàm răng đã rụng chỉ còn mấy cái và cái mặt thì nhăn nhúm nhìn cô cười một cách đau khổ.
Nghe tiếng la , một số người ở gần giếng đã chạy lại thì thấy cô Tám nằm bất động ,mặt cắt không còn giọt máu.Thanh niên trong làng lại một lần nữa đốt đuốc chạy đến giếng nhưng lần này họ không uổng công : trên thành giếng vẫn còn dính vài vết máu, trên tay cô Tám vẫn còn vài sợi tóc của cái đầu và quanh giêng bốc mùi tanh tưởi.
Đến sáng ,cô Tám đã được cứu tỉnh.Điều kì lạ là cái đầu đã biến đi đâu mất không ai rõ (liệu nó có đến và nỗi lập lờ ở một cái giếng nào đó....?)
Vừa gánh 2 rổ rau lớn đến giếng , cô Tám đã nghe thấy mùi tanh ương:
-Nhà ai lại mang cá ra giếng làm, không có phép tắc gì cả.
Nói rồi cô Tám thả gầu xuống giếng múc nước.Kì lạ , chiếc gầu không chạm mặt nước mà va phải vật gì cứng làm phát ra tiếng lộp cộp.Thấy lạ cô Tám vặn to đèn để xem xem vật gì dưới giếng.Và cô há hốc mồm khi dưới giếng :một cái đầu người đang nổi lập lờ trên mặt nước ,tóc xõa ra và máu ở cổ cái đầu rỉ ra đỏ cả giếng.Không thể tả hết nỗi sợ hãi của cô Tám lúc này , cô vội vứt đèn ,vứt gầu,vứt cả rau, chạy một mạch về nhà và thuật lại mọi chuyện cho chồng con nghe.Cả làng cũng nhanh chóng biết tin, một số thanh niên đốt đuốc chạy đến giếng nhưng chẳng có gì để xem: giếng trống trơn , chẳng có đầu người hay máu me, cái gầu cũng chìm nghỉm xuống giếng luôn.
Làng mua cái gầu mới ,bẵng đi mấy hôm, cô Tám mới dám mới đi bán lại, vì mấy hôm trước cô vẫn bị ám ảnh bởi cái đầu dưới giếng nhưng mấy hôm nay thấy mọi người đến lấy nước vẫn bình thường nên cô Tám cũng yên tâm hơn.
Trời lại gần về sáng , cô Tám lại mang rau đến giếng làng để rửa.Hôm nay có trăng nên cô cũng chẳng mang đèn làm gì , thật sự thì khi đến giếng lòng cô vẫn thấy lành lạnh. Cô Tám thả gầu xuống giếng múc nước, có tiếng gầu chạm mặt nước làm cô thấy nhẹ người.
-Chà , chiếc gầu mới này nặng thật.(cô vừa kéo chiếc gầu lên vừa nói)
Khi chiếc gầu được kéo lên gần miệng giếng , cô Tám đưa tay xuống nắm cán gầu kéo lên:
-Á.....
Cô vừa kéo lên một cái đầu người lông lá , lần này cô còn thấy cả mặt , máu từ cổ cái đầu chảy róc róc , cái đầu cũng đã thối nhũn bốc mùi tanh tưởi, hàm răng đã rụng chỉ còn mấy cái và cái mặt thì nhăn nhúm nhìn cô cười một cách đau khổ.
Nghe tiếng la , một số người ở gần giếng đã chạy lại thì thấy cô Tám nằm bất động ,mặt cắt không còn giọt máu.Thanh niên trong làng lại một lần nữa đốt đuốc chạy đến giếng nhưng lần này họ không uổng công : trên thành giếng vẫn còn dính vài vết máu, trên tay cô Tám vẫn còn vài sợi tóc của cái đầu và quanh giêng bốc mùi tanh tưởi.
Đến sáng ,cô Tám đã được cứu tỉnh.Điều kì lạ là cái đầu đã biến đi đâu mất không ai rõ (liệu nó có đến và nỗi lập lờ ở một cái giếng nào đó....?)