PDA

View Full Version : Anh mãi yêu em, Đậu Biếc ạ!



sujuxy
05-19-2010, 07:38
Hôm ấy, trời nhiều mưa. Phố nằm phơi mình trong gió lạnh. Em băng qua màn mưa trắng xóa, ùa vào đám người nhốn nháo và chật chội trước cổng bệnh viện.

Anh nằm đó, bất động trên tấm drap màu trắng của phòng cấp cứu. Em quay mặt đi, nghe tim mình vỡ vụn. Nước mắt cứ lăn dài thành dòng, mặn chát. Bao giờ em cũng là người đến muộn, phải không anh?

Ngày ấy, anh học trên em hai lớp, cùng là sinh viên ngành Môi Trường. Có lẽ niềm đam mê cây cỏ đã kéo chúng mình lại gần nhau. Anh thường gọi em bằng cái tên nhỏ xinh, gợi nhắc đến một loài hoa khiêm nhường: Đậu Biếc. Anh hát hay, đàn giỏi, là “cây đinh” trong các phong trào của lớp, của khoa. Còn em, chỉ là một cô bé nhút nhát, dễ lẫn vào muôn nghìn người khác. Đôi lần em tự hỏi: “Tại sao anh lại chọn em?” Anh cười, nụ cười ấm: “Đơn giản vì em là hoa Đậu Biếc của anh, nhóc ạ”!

Anh còn nhớ không, ngày anh nhận bằng tốt nghiệp, em đi bên anh giữa tháng mười vàng rực. Em như người say, tan ra trong ngẫu khúc tuyệt diệu: “Anh vẫn từng đợi em. Như hoa từng đợi nắng. Như gió tìm rặng phi lao. Như trời cao mong mây trắng…”

Rồi anh đi làm, một công việc ổn định với mức lương cao. Những mối quan hệ mới cứ cuốn anh vào dòng xoáy bất tận. Những cuộc hẹn ít dần đi. Em bắt đầu lo sợ một ngày nào đó, anh sẽ rời xa em mãi mãi. Đôi lần chúng mình cãi vã nhau vì những chuyện không đâu. Anh của em cứ ngày một xa dần, xa dần…

Anh hẹn em ở quán nước quen thuộc. “Chỉ để giãi bày mọi thứ”, anh nói. Em linh cảm đó là lời chia tay mà anh dành cho em. Em không đến, chút tự ti xen lẫn kiêu hãnh của đứa con gái 20 tuổi không cho em đến. Chỉ đến khi nhận được tin anh bị tai nạn trên đường về nhà thì em mới choàng tỉnh. Nhưng không còn kịp nữa.

Bây giờ thì anh đã đến một nơi thật xa rồi anh nhỉ? Em cũng không còn yếu đuối như xưa. Em trưởng thành, mạnh mẽ như có lần anh từng bảo em phải thế. Chỉ có trong thẳm sâu lòng mình, anh vẫn hiện về hằng đêm với nụ cười ấm, với mái tóc bồng, với ánh mắt bao dung đến nhường nào. Giá như em chưa từng gặp anh. Giá như em không là người lỗi hẹn. Giá như… giá như… Hàng triệu cái “giá như” vẫn vây lấy em mỗi khi nghĩ về anh.

Anh biết không, bức thư cuối cùng mà anh định trao cho em hôm ấy, em luôn nâng niu như một phần không thể thiếu trong quãng đời thanh xuân của mình. Trong đó, chỉ có vẻn vẹn một dòng chữ mà mỗi lần đọc lại, tim em lại thắt quặn đớn đau: “Anh mãi mãi yêu em, Đậu Biếc ạ”!...


Tặng Micheal_nguyen

julia_do
04-02-2011, 03:14
có những thứ qua rồi không thể níu lại được. hãy trân trọng những thứ đang có để không hối tiếc cho tương lai! hixhix :011::011::017::017::qq (15)::qq (15)::qq (15)::qq (15):

marin
04-02-2011, 06:12
cảm động lắm,

DBSK
04-02-2011, 07:27
hjxx....đúnh là cảm động thiệt đoá.

heoheo^_^
04-02-2011, 08:22
hay hay.............we.......hay tran trong nhung ng ben canh minh