lun_pucca
07-10-2010, 02:23
XÓA ĐI TẤT CẢ, VIẾT LẠI TỪ ĐẦU ....[
Theo một lẽ tự nhiên rằng bạn sẽ chỉ cảm thấy buồn chán và cô đơn trong những ngày u ám, buồn bã. Thế nhưng cuộc sống lúc nào cũng vậy luôn tồn tại những ngoại lệ, ko hợp logic.
Và tôi chính là một ví dụ. những ngày qua tôi luôn nghĩ rằng mình đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, vui vẻ. xung quanh tôi ngập tràng nắng ấm, tôi có những người bạn tuyệt vời, người yêu lí tưởng. Tất cả đều tốt đẹp không có gì để phàn nàn hay chê trách.
Thế nhưng sự thật làm tôi tê tái, hoang mang. Tôi có thật sự hạnh phúc ko? Sao lại không phải là những ngày tháng tẻ nhạt mà lại là những ngày sôi nổi, tươi vui tôi mới nhận ra mình đang rất cô đơn. Sao có thể như thế?nhưng thật sự tôi đang rất bơ vơ, đơn độc.
Và chỉ khi một mình tôi mới nhìn nhận lại mối quan hệ rối ren của tôi với cuộc sống, vs bạn bè. Và cả mối quan hệ của tôi vs Phong.
Tình bạn. Tình yêu.Cuộc sống. có đang làm tôi hạnh phúc? Hay chỉ mang đến những bài học đắt giá.
…………….
Yêu phong. Đồng nghĩa vs việc học luôn cách yêu mến bạn bè của cậu ấy.
Chỉ thân thiết vs bạn bè của Phong tôi mới có thể dễ dàng đến gần trái tim của cậu ấy. lúc bắt đầu tôi đã nghĩ như thế thật nên ko ngần ngại tụ tập, kết bạn vs nhóm của Phong. Những buổi café, dạo phố tôi luôn góp mặt chỉ vì có Phong.
Thế nhưng sau vài tháng chơi cùng tôi nhận ra vì sao Phong luôn coi trọng và yêu mến bạn bè của cậu ấy. vì họ là những người bạn hài hước và thú vị. ngay lúc này đây tôi đã dẹp bỏ cái ý nghĩ ban đầu, tôi gần gũi, kết thân vì tôi thật sự yêu mến họ chứ ko phải vì Phong nữa.
Nhưng cuộc sống này ko phải màu hồng, và nó cũng ko bao h vận động theo ý bạn. bên cạnh những điều tốt đẹp luôn tồn tại những mặt trái mà đến một lúc nào đó dù muốn hay ko bạn cũng phải chấp nhận sự tồn tại của nó.
Câu hỏi đặt ra trong tôi lúc này rằng liệu tình bạn mà tôi đang có phải chăng là đúng nghĩa? Tình yêu của tôi và Phong liệu có tồn tại như tôi vẫn chờ đợi?
………….
Tôi thích dãy phòng học đổ nát sắp đc phá bỏ sau trường. đơn giản vì nơi đây vắng vẻ hoàn toàn yên tĩnh. Thích nhất là là bệ cửa sổ bên dưới tán thụ cao lớn, đc bao bọc bởi vô số dây leo xanh rờn. tôi vận gọi nơi đây là ngôi nhà của thần rừng. chỉ khi ở đây tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhõm, ko có áp lực cuộc sống, cảm xúc rối ren. Tôi có thể tự do thả hồn theo gió.
-Sao buồn thế nhóc?
Là khánh. Đàn anh lớp trên của tôi. Tôi quen anh ấy vào hai tháng trước. sau lời đề nghị muốn tôi làm di-ép(GF) của anh thế nhưng giờ đây anh bên cạnh tôi vs tư cách là một người bạn chứ ko phải ng iu. Vì chính tôi muốn thế.
Vẫn cứ nhìn xa xăm, ko ngoãnh mặt nhìn Khánh:
-Em có buồn gì đâu. Chỉ đang suy nghĩ về vài vấn đề thôi.
Ko nhìn nhưng tôi biết Khánh đang nhìn tôi mỉm cười:
-Bé con cũng có những lúc suy nghĩ về cuộc đời như các cụ à? Chia sẻ vs anh đc ko?
Lúc này tôi mới quay lại lườm Khánh một phát
- Gì thế này? Anh hay nhỉ? Đã thế em chả nói j vs anh luôn.
Tôi và Khánh cứ im lặng ngồi bên nhau như thế thật lâu chẳng nói chẳng rằng. anh ấy thì vẫn kiên nhẫn lặng lẽ ngồi nhìn tôi mãi.
-……….
-……….
-uhm! Em ko nói nhưng anh biết em đang rất buồn-anh ngập ngừng đưa mắt nhìn tôi- nhưng hãy xem anh như một ng bạn để chia sẻ nối buồn mà em đang giấu kín.
-……….
- Anh biết! có lẽ em chưa thể tin tưởng anh để có thể kể bí mật vs anh. Nhưng hãy nói hết những j em đang suy nghĩ. Hoặc hãy trút hết bực tức vào anh-Khánh nhìn tôi vs ánh mắt dịu dàng- như thế sẽ dễ chịu hơn là cứ giấu trong lòng.
Tôi vẫn im lặng để tâm trí chìm sâu vào nhưng suy nghĩ rối bời . Ko phải tôi ko thể tin tưởng khánh , mà chỉ vì tôi ko bít phải bắt đầu như thế nào và cũng ko nghĩ Khánh có thể hiểu những chia sẻ của tôi .
-Dù thế nào em cũng hãy luôn nhớ rằng anh vẫn luôn ở cạnh em dẫu có thể mãi mãi em cũng ko đón nhận tình cảm của anh – Khánh siết nhẹ bàn tay tôi dịu dàng nói .
Không hiểu sao lời nói ấy làm trái tim tôi quặng đau- tại sao ko phải là Phong mà lại là Khánh ? Tôi cần tình cảm ấy , sự quan tâm ấy từ Phong kia mà ! nhưng, bên cạnh tôi lúc này lại là Khánh. Gục đầu vào vai Khánh tôi bật khóc thật to .
-Thật ra em ko được bạn bè yêu mến như em nghĩ anh ạ! Và em cũng chẳng có đc tình cảm của Phong như người khác bảo .
Anh vẫn im lặng ko nói j , cũng ko tỏ ra bất ngờ vs nhưng chia sẻ ấy . Anh im lặng lắng nghe .
-Thật ra em rất cô đơn, rất mặc cảm . Từ trước đến giờ em giống như một đóa bồ công anh đơn độc trên bãi cỏ mênh mông anh ạ!
-…….
-Chỉ là từ trước đến h em ko có cản đảm để đối vs sự thật ấy . tôi gục hẳn vào lòng Khánh đau đớn .
Anh ôm siết tôi vào lòng . anh chỉ nói duy nhất một câu và ko nói thêm j nữa :
-Tại sao ko xóa đi trang giấy chằn chịt những nỗi buồn để viết lại những dòng hạnh phúc .
………………….
Sau những ngày mưa u ám ánh nắng cuối cùng cũng xuất hiện .
Có lẽ tôi ko có j phải hối tiếc khi đã yêu phong, dù rằng anh đã phá nát tình cảm đẹp đẽ mà tôi dành cho anh . Nhưng , trong tình cảm ko có sự đúng sai tuyệt đối . Anh ko có lỗi . chỉ là bấy lâu nay tôi đã ngộ nhận thế thôi!
UH! thì mọi chuyện cũng tại tôi ngu ngốc cố chấp đi dành tình cảm vho một người mãi ko thuộc về mình. mà ko bình tĩnh nhìn lại mọi chuyện. tôi phải sớm nhận ra tình cảm của mình là đơn phưong chứ. h nhìn lại mọi chuyện đã đi qua tôi thấy mình thật ngốc, thật ấu trĩ và mơ mộng .
Tôi mơ mộng thêu dệt nên bức trành tình yêu vs phong. Tôi ngây thơ khi cứ cố trở nên thân thiết vs bạn bè cậu ấy mà đâu biết họ vs tôi hòan toàn ở hai thế giới khác nhau, hoàn toàn tách biệt . kO thể nào bước chung con đường.
Thật đau lòng và xấu hổ khi nhận ra điều ấy. Cứ muốn đến gần mà nào hay mọi người chỉ muốn đẩy mình ra xa . Tôi thấy bản thân trơ trẽn làm sao ?
Nhưng h thì tốt rồi . Nhận ra mọi thứ trước khi đã quá trễ .
Tôi đã và đang cố gắng sắp xếp lại tình cảm của mình .
Có thể Khánh đã nói đúng.” Sao ko xóa đi tất cả viết lại từ đầu?”
Nếu đã ko thuộc về nhau thì có cố miễn cưỡng cũng ko thể bước chung con đường . vậy sao ko tìm lối đi riêng cho nhau . Dù rằng trái tim vẫn rất yêu Phong nhưng vẫn phải can đảm để buông xuống dù biết rằng sẽ rất đau .
Đặt dấu chấm hết cho đoạn đường đã đi wa để tìm lại một lối đi riêng ko còn nước mắt .
Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới , một cuộc sống mới, một niềm vui mới và chừa 1 chỗ trong trái tim cho một người xứng đáng hơn. Khẽ mỉm cười hạnh phúc khi biết:
Ngoài kia đang có một lối đi vẫn chờ tôi.
Những giọt nắng mai trong veo đang đụổi bắt nhau trên những ô cửa . Mọi thứ rồi cũng đi qua. ]
thay vì chờ trà sữa ra mình đọc cái nì cũm đc ha!
Theo một lẽ tự nhiên rằng bạn sẽ chỉ cảm thấy buồn chán và cô đơn trong những ngày u ám, buồn bã. Thế nhưng cuộc sống lúc nào cũng vậy luôn tồn tại những ngoại lệ, ko hợp logic.
Và tôi chính là một ví dụ. những ngày qua tôi luôn nghĩ rằng mình đang có một cuộc sống rất hạnh phúc, vui vẻ. xung quanh tôi ngập tràng nắng ấm, tôi có những người bạn tuyệt vời, người yêu lí tưởng. Tất cả đều tốt đẹp không có gì để phàn nàn hay chê trách.
Thế nhưng sự thật làm tôi tê tái, hoang mang. Tôi có thật sự hạnh phúc ko? Sao lại không phải là những ngày tháng tẻ nhạt mà lại là những ngày sôi nổi, tươi vui tôi mới nhận ra mình đang rất cô đơn. Sao có thể như thế?nhưng thật sự tôi đang rất bơ vơ, đơn độc.
Và chỉ khi một mình tôi mới nhìn nhận lại mối quan hệ rối ren của tôi với cuộc sống, vs bạn bè. Và cả mối quan hệ của tôi vs Phong.
Tình bạn. Tình yêu.Cuộc sống. có đang làm tôi hạnh phúc? Hay chỉ mang đến những bài học đắt giá.
…………….
Yêu phong. Đồng nghĩa vs việc học luôn cách yêu mến bạn bè của cậu ấy.
Chỉ thân thiết vs bạn bè của Phong tôi mới có thể dễ dàng đến gần trái tim của cậu ấy. lúc bắt đầu tôi đã nghĩ như thế thật nên ko ngần ngại tụ tập, kết bạn vs nhóm của Phong. Những buổi café, dạo phố tôi luôn góp mặt chỉ vì có Phong.
Thế nhưng sau vài tháng chơi cùng tôi nhận ra vì sao Phong luôn coi trọng và yêu mến bạn bè của cậu ấy. vì họ là những người bạn hài hước và thú vị. ngay lúc này đây tôi đã dẹp bỏ cái ý nghĩ ban đầu, tôi gần gũi, kết thân vì tôi thật sự yêu mến họ chứ ko phải vì Phong nữa.
Nhưng cuộc sống này ko phải màu hồng, và nó cũng ko bao h vận động theo ý bạn. bên cạnh những điều tốt đẹp luôn tồn tại những mặt trái mà đến một lúc nào đó dù muốn hay ko bạn cũng phải chấp nhận sự tồn tại của nó.
Câu hỏi đặt ra trong tôi lúc này rằng liệu tình bạn mà tôi đang có phải chăng là đúng nghĩa? Tình yêu của tôi và Phong liệu có tồn tại như tôi vẫn chờ đợi?
………….
Tôi thích dãy phòng học đổ nát sắp đc phá bỏ sau trường. đơn giản vì nơi đây vắng vẻ hoàn toàn yên tĩnh. Thích nhất là là bệ cửa sổ bên dưới tán thụ cao lớn, đc bao bọc bởi vô số dây leo xanh rờn. tôi vận gọi nơi đây là ngôi nhà của thần rừng. chỉ khi ở đây tôi mới thấy lòng mình nhẹ nhõm, ko có áp lực cuộc sống, cảm xúc rối ren. Tôi có thể tự do thả hồn theo gió.
-Sao buồn thế nhóc?
Là khánh. Đàn anh lớp trên của tôi. Tôi quen anh ấy vào hai tháng trước. sau lời đề nghị muốn tôi làm di-ép(GF) của anh thế nhưng giờ đây anh bên cạnh tôi vs tư cách là một người bạn chứ ko phải ng iu. Vì chính tôi muốn thế.
Vẫn cứ nhìn xa xăm, ko ngoãnh mặt nhìn Khánh:
-Em có buồn gì đâu. Chỉ đang suy nghĩ về vài vấn đề thôi.
Ko nhìn nhưng tôi biết Khánh đang nhìn tôi mỉm cười:
-Bé con cũng có những lúc suy nghĩ về cuộc đời như các cụ à? Chia sẻ vs anh đc ko?
Lúc này tôi mới quay lại lườm Khánh một phát
- Gì thế này? Anh hay nhỉ? Đã thế em chả nói j vs anh luôn.
Tôi và Khánh cứ im lặng ngồi bên nhau như thế thật lâu chẳng nói chẳng rằng. anh ấy thì vẫn kiên nhẫn lặng lẽ ngồi nhìn tôi mãi.
-……….
-……….
-uhm! Em ko nói nhưng anh biết em đang rất buồn-anh ngập ngừng đưa mắt nhìn tôi- nhưng hãy xem anh như một ng bạn để chia sẻ nối buồn mà em đang giấu kín.
-……….
- Anh biết! có lẽ em chưa thể tin tưởng anh để có thể kể bí mật vs anh. Nhưng hãy nói hết những j em đang suy nghĩ. Hoặc hãy trút hết bực tức vào anh-Khánh nhìn tôi vs ánh mắt dịu dàng- như thế sẽ dễ chịu hơn là cứ giấu trong lòng.
Tôi vẫn im lặng để tâm trí chìm sâu vào nhưng suy nghĩ rối bời . Ko phải tôi ko thể tin tưởng khánh , mà chỉ vì tôi ko bít phải bắt đầu như thế nào và cũng ko nghĩ Khánh có thể hiểu những chia sẻ của tôi .
-Dù thế nào em cũng hãy luôn nhớ rằng anh vẫn luôn ở cạnh em dẫu có thể mãi mãi em cũng ko đón nhận tình cảm của anh – Khánh siết nhẹ bàn tay tôi dịu dàng nói .
Không hiểu sao lời nói ấy làm trái tim tôi quặng đau- tại sao ko phải là Phong mà lại là Khánh ? Tôi cần tình cảm ấy , sự quan tâm ấy từ Phong kia mà ! nhưng, bên cạnh tôi lúc này lại là Khánh. Gục đầu vào vai Khánh tôi bật khóc thật to .
-Thật ra em ko được bạn bè yêu mến như em nghĩ anh ạ! Và em cũng chẳng có đc tình cảm của Phong như người khác bảo .
Anh vẫn im lặng ko nói j , cũng ko tỏ ra bất ngờ vs nhưng chia sẻ ấy . Anh im lặng lắng nghe .
-Thật ra em rất cô đơn, rất mặc cảm . Từ trước đến giờ em giống như một đóa bồ công anh đơn độc trên bãi cỏ mênh mông anh ạ!
-…….
-Chỉ là từ trước đến h em ko có cản đảm để đối vs sự thật ấy . tôi gục hẳn vào lòng Khánh đau đớn .
Anh ôm siết tôi vào lòng . anh chỉ nói duy nhất một câu và ko nói thêm j nữa :
-Tại sao ko xóa đi trang giấy chằn chịt những nỗi buồn để viết lại những dòng hạnh phúc .
………………….
Sau những ngày mưa u ám ánh nắng cuối cùng cũng xuất hiện .
Có lẽ tôi ko có j phải hối tiếc khi đã yêu phong, dù rằng anh đã phá nát tình cảm đẹp đẽ mà tôi dành cho anh . Nhưng , trong tình cảm ko có sự đúng sai tuyệt đối . Anh ko có lỗi . chỉ là bấy lâu nay tôi đã ngộ nhận thế thôi!
UH! thì mọi chuyện cũng tại tôi ngu ngốc cố chấp đi dành tình cảm vho một người mãi ko thuộc về mình. mà ko bình tĩnh nhìn lại mọi chuyện. tôi phải sớm nhận ra tình cảm của mình là đơn phưong chứ. h nhìn lại mọi chuyện đã đi qua tôi thấy mình thật ngốc, thật ấu trĩ và mơ mộng .
Tôi mơ mộng thêu dệt nên bức trành tình yêu vs phong. Tôi ngây thơ khi cứ cố trở nên thân thiết vs bạn bè cậu ấy mà đâu biết họ vs tôi hòan toàn ở hai thế giới khác nhau, hoàn toàn tách biệt . kO thể nào bước chung con đường.
Thật đau lòng và xấu hổ khi nhận ra điều ấy. Cứ muốn đến gần mà nào hay mọi người chỉ muốn đẩy mình ra xa . Tôi thấy bản thân trơ trẽn làm sao ?
Nhưng h thì tốt rồi . Nhận ra mọi thứ trước khi đã quá trễ .
Tôi đã và đang cố gắng sắp xếp lại tình cảm của mình .
Có thể Khánh đã nói đúng.” Sao ko xóa đi tất cả viết lại từ đầu?”
Nếu đã ko thuộc về nhau thì có cố miễn cưỡng cũng ko thể bước chung con đường . vậy sao ko tìm lối đi riêng cho nhau . Dù rằng trái tim vẫn rất yêu Phong nhưng vẫn phải can đảm để buông xuống dù biết rằng sẽ rất đau .
Đặt dấu chấm hết cho đoạn đường đã đi wa để tìm lại một lối đi riêng ko còn nước mắt .
Ngày mai thức dậy sẽ là một ngày mới , một cuộc sống mới, một niềm vui mới và chừa 1 chỗ trong trái tim cho một người xứng đáng hơn. Khẽ mỉm cười hạnh phúc khi biết:
Ngoài kia đang có một lối đi vẫn chờ tôi.
Những giọt nắng mai trong veo đang đụổi bắt nhau trên những ô cửa . Mọi thứ rồi cũng đi qua. ]
thay vì chờ trà sữa ra mình đọc cái nì cũm đc ha!