HungTNT
08-04-2010, 03:21
Thằng con trai đổ cái rầm trước con bé cùng lớp võ trong đêm trung thu mưa tầm tã. Con bé không đẹp, đã thế còn nhỏ hơn nó những 3 tuổi. Ấy mà vẫn đổ. Bởi con bé cười tươi quá, chói loá còn hơn cả David Archuleta, còn Demi Lovato thì phải...thua dài về độ nhắng.
Nó luống cuống khi được...nắm tay con bé lúc chơi trò chơi tập thể. Con bé vô tư giỡn với bọn nhóc xung quanh, miệng toét ra tận mang tai. Trong khi nó đang run lên, mặt đỏ bừng.
Bây giờ nghĩ lại, nó vẫn thấy chuyện ấy như một giấc mơ đẹp.
Tối đó, nó bắc ghế ra trước hiên ngồi với thầy. Thầy nhấp từng ngụm trà, nó nhấm từng ngụm sữa. Được một lúc, nó quyết định thổ lộ:
- Thầy ơi, con bé ấy là ai hở thầy?
- Ấy nào cơ?
Thầy ngơ ngác. Thế là nó phải tả hình dáng con bé cho thầy nghe. Da ngăm ngăm, mặt trẻ con, tóc cột thấp, không để mái, cận nhưng làm biếng đeo kính...
- À, bé Nghi đấy.
- Thầy làm mai cho con nhé!
- Kaka, biết "iu" rồi hở con! Ừ, để ta giúp cho!
***
Chiều hôm ấy, theo lời mách của thầy, nó đến sớm. Con bé vào sau, mặc áo thun xanh dương, quần đen, nhìn vẫn cứ như con nít. Mái tóc xoã ngang vai, không còn cột túm như hôm nọ nữa.
Lấy hết can đảm, nó đứng dậy, chuẩn bị chào. Ấy mà...
- Chào anh Minh!
Con bé cười toe toét với nó rồi biến mất vào phòng thay đồ. Tim đập, chân run, nó đâm đầu vào phòng thầy, ôm lấy con gấu to đùng, lăn ra sàn và bắt đầu mơ mộng.
Một lúc sau nó mới đủ can đảm để ra ngoài. Con bé đang hì hục khởi động, tóc đã cột gọn gàng từ khi nào. Không thể tin được rằng con bé học lớp 9. Nhìn cứ như con nhóc lớp 6. Nó đem điều này than với thầy. Thầy cười gian:
- Ấy mà cũng có thằng đổ đấy thôi!
Nó im, mặt đỏ lự. Được nước, thầy bắt đầu nạt nó là đồ con trai nhát cáy, khổ nỗi lại lãng mạn quá, sau này khó có vợ, blah blah blah...
Có vợ...nó tưởng tượng đến cảnh con bé mặc đầm trắng, đứng kế bên nó cao nhồng. Xung quanh là bà con cô bác của hai đứa, hò reo hết mức mặc cho nó không thể thấy rõ mặt. Đột ngột, một giọng nói âm u trong đầu nó quát lên:
- Hâm à, mày hơn nó những 3 tuổi cơ đấy!
***
Con bé càng lúc càng thân với nó. Đi đâu cũng rủ nó đi, làm gì cũng rủ nó theo. Nhưng nó thừa biết là con bé chỉ xem nó như một ông anh lớn thôi. Chấm hết.
Nó tiếp tục than vãn với thầy. Thầy chống cằm tư lự:
- Mày chỉ có thế thì không làm nó để ý đến mày được đâu con ạ. Chỉ còn 1 cách thôi.
- Cách gì hở thầy?
Nó hồi hộp. Thầy nghiêm mặt hỏi nó:
- Khai thật đi, mày còn điểm mạnh nào nữa ngoài võ?
Điểm mạnh. Nó nhún nhún đầu. Hát ư? Không được, giọng nó như ông trời nổ sấm. Nhảy càng không, bởi ông trời ban tặng cho nó một bộ chân tay cứng nhắc, chỉ-dành-cho-học-võ. Văn thơ ư? Xin lỗi, nó là dân IT. Nó chỉ biết chơi trống, nhưng con bé lại ưa nhạc nhẹ, kiểu kiểu như của Archie hay Taylor hay nhạc xưa.
Vặn vẹo cả 10 phút, nó ngước nhìn thầy, chuẩn bị thú nhận thua cuộc.
Và nó thú:
- Thầy ơi, con thua rồi.
Thầy nó nhún vai:
- Bậy. Thầy cho mày suy nghĩ đấy. Để thầy vào up mấy cái hình luyện tập của lớp mình lên mạng đã.
Thầy thong thả đi vào, còn nó gục mặt xuống bàn, trán gõ cốp vào tấm kỉ niệm chương của thầy. Thầy cứ đi lo vụ hình ảnh nhé, con suy nghĩ tiếp đây...
Nó khựng lại, mặt chuyển từ tông kinh-dị sang tông hạnh-phúc-tột-cùng.
Và sau đó nó hú lên một tiếng khủng khiếp, vang vọng cả dãy hành lang. Chắc thầy nó cũng nghe, vì trong phòng vang lên một tiếng "xoảng" choé cả tai.
***
- Làm người mẫu á?
- Ừ. Anh học nhiếp ảnh, thầy cô yêu cầu chụp một bộ ảnh thể hiện "Nụ cười".
Nó phịa bậy phịa bạ. Đúng là nó tham gia lớp nhiếp ảnh, nhưng thầy cô chỉ giao cho nó chụp một bức phong cảnh vớ vẩn nào đấy, làm gì đến những 1 bộ ảnh! Thế mà con bé vẫn khờ khờ tưởng thật.
- Anh giỏi quá ta! Được giao chụp cả bộ ảnh là phải giỏi lắm!
- Ừ!
Nó cười tươi rói, trong bụng lầm bầm rủa: "Giỏi chụp hình cái gì! Giỏi nói dối thì có ý!"
- Nhưng mà em không đồng ý đâu.
- !!
- Em ghét chụp hình lắm. Em chỉ khoái chụp người ta, còn người ta chụp mình thì ghét.
- Tại sao?
Mặt con bé lộ vẻ buồn buồn. Nó xịu xuống, thở hắt:
- Em xấu hoắc.
Con bé buồn, nó cũng buồn theo. Nhớ lại hồi bằng tuổi con bé, nó cũng thuộc dạng tự kỉ kiểu này. Chính là do con bé không thấy nó đẹp ở điểm nào để khai thác thôi.
Con bé ngượng ngùng quay mặt đi, cười nhẹ:
- Ngốc quá phải không?
- Ngốc quá đi chứ! - Nó quát lên trước khi nó kịp biết nó đang định làm gì. Lỡ phóng lao, theo lao luôn. - Em đẹp lắm, đẹp nhất là nụ cười đấy. Chỉ là...em không biết khai thác thôi.
- Nói dối ấy mà!
Con bé cười khúc khích, nét buồn phảng phất khi nãy biến đâu mất tích. Nó tức tối:
- Không đâu, thật đấy. Điều đầu tiên em cần làm là...
Hai anh em trốn học ngày hôm đó ngồi tâm sự. Lần đầu tiên, thằng con trai thật sự nói chuyện với con bé. Lần đầu tiên, thằng con trai thật sự hiểu được cảm giác của David Archuleta khi hát bài Crush là thế nào.
Tình cờ làm sao, đài phát thanh cũng phát "Crush". Hết "Crush" rồi lại "Love Story". Nó vừa nói chuyện vừa thầm cám ơn trời đất, cám ơn cả đài phát thanh, đâu biết rằng đó là do thầy nó "cứu". Một cuộn băng ghi âm những bài hát của nó, thế là đủ.
Cũng may rằng nó không biết, nếu không, dám nó sẽ ôm thầy mà khóc vì xúc động mất.
Nhưng nó cũng sẽ buồn phát khóc khi biết rằng một chút nữa đây, khi con bé về, nó sẽ bị thầy bắt hít đất 50 cái vì tội rủ rê con bé trốn học.
***
Bộ hình được hoàn tất một cách ổn thoả. Con bé cười rất tươi, ăn ảnh khỏi nói. Thế mà nó không dám rửa. Nó sợ nó sẽ chết chìm trong mớ hình ấy.
Nhưng không rửa cũng không ổn. Hình đã chụp được hơn cả tuần. Đã thế, ngay cái hôm đầu tiên, miệng mồm nó đã bá láp với con bé rằng "Anh đem ra tiệm gửi rồi", và sau đó thì suy nghĩ lại. Cuối cùng là ém cuộn phim mất. Thành ra đến tận bây giờ vẫn chưa có lấy một bức hình nào cả.
Nó lại đi hỏi thầy. Thầy cũng thua nó luôn. Và thầy xúi:
- Mày lo vu vơ quá. Rửa đi, thầy giữ cho.
Nó bật cười. Thầy mà giữ, thể nào thầy cũng cao hứng rao cho những-ai-ở-gần-thầy biết tất tần tật. Cùng đường, nó đành vác cuộn phim ra tiệm quen, miệng méo xẹo:
- Chú ơi, rửa ảnh cho con. Mai con lấy. Đừng cho ai thấy hết nha chú.
Và sau đó, nó chạy biến đi mất, mặc cho ông chủ tiệm ảnh ngơ ngác cầm cuộn phim đứng trước hiên.
***
Nó ốm một trận kinh hoàng vì tội dầm mưa. Sốt hâm hấp, tay chân rã rời, nó ngủ cả ngày, chỉ thức dậy khi đói và khát nước. Mọi người kéo tới thăm nó rần rần, nhưng xui là toàn đến vào lúc nó đang thiêm thiếp nên chẳng biết ai là ai.
Nó nghỉ học một tuần. Bánh trái thì chất ngất, thế nhưng không ăn được. Nó chỉ nhâm nhi bánh ngọt do con bé Nghi gửi thăm thôi. Bánh ngon gì đâu! Nó tự nhủ, miệng chóp chép nhai bánh mặc cho cổ họng đau rát.
Đến hôm sốt cao nhất, nó chợt mơ thấy nó đem ảnh đưa cho bé Nghi. Mặt con bé đanh lại, và con bé hất cả xấp ảnh xuống đất:
- Anh nói láo! Em không đẹp, em xấu! Em bảo rằng em xấu, rằng em không muốn làm người mẫu cho anh, thế nên trông em như thế này đây.
Con bé hét chán rồi quay lưng lại, chạy mất về phía chân trời. Nó đuổi theo hụt hơi, trán nóng sốt. Đuổi không kịp, nó nhặt một tấm ảnh dưới chân lên xem (và nó không hiểu vì sao mà mấy bức ảnh đi theo nó được). Trong hình không còn là Nghi nữa, mà là một con khỉ đang nhăn nhở cười. Ngã gục xuống đất, nó thấy chân nó đau nhói, đầu nó cũng đau.
- Dậy, leo lên giường nằm tiếp đi con.
Nó chợt mở mắt ra. Hình như là ba nó. Nó đã lăn xuống đất khi nào không hay.
***
Khoẻ lại, nó hăng hái đến lớp võ. Lớp vắng hoe, lèo tèo vài mống. Thầy cũng đi đâu mất, chắc là đang tranh thủ kiếm cái gì ăn để dạy một hơi ba tiếng. Không sao, Nghi của nó sẽ đến ngay đấy mà.
Rúc vào phòng thầy như thường lệ, nó lôi xấp ảnh trong túi ra ngắm nghía. Mặt con bé tươi rói dưới ánh nắng đầu thu của Sài Gòn. Tim nó tiếp tục run run. Tay khe khẽ chạm vào ảnh, như thể nó sợ con bé đau.
Sáu giờ. Nó lóc cóc đứng dậy, nhét ảnh vào túi. Bước ra ngoài, nó chờ câu "Chào anh Minh" của con bé, nhưng chờ hoài không thấy đâu.
- Có lẽ con bé đi học trễ.
Nó nhún vai, lòng hơi hơi lo sợ. Mà sợ cái gì thì nó cũng chẳng biết nữa.
Thay đồ xong xuôi, nó chạy ra bàn tiếp khách, ngồi phịch xuống trước mặt thầy, cố giữ bình tĩnh:
- Thầy ơi, Nghi không đi học hở thầy?
Lần đầu tiên trong 2 năm quen biết, thầy nó lộ vẻ lúng túng. Lúng túng chán, thầy khụt khịt mũi.
- Nói đi thầy! Con bé đâu rồi?
- Nó đi du học rồi con à.
Choáng.
- Du học à?
Nó mơ màng như đi trong sương. Tại sao con bé không cho nó biết? Mới hai tuần trước, hai anh em đang còn nhắng nhít chụp hình. Tại sao con bé không kể cho nó nghe? Hay con bé xem thường nó? Hay con bé nghĩ rằng nó không cần phải biết?
Nó dựa ngửa ra lưng ghế, mắt vẫn nhìn thầy đăm đăm nhưng hồn bay đâu mất tích. Thầy nó thừa hiểu nó đang nghĩ gì. Vươn tay vỗ vỗ vai nó, thầy chép miệng:
- Nó thấy mày bệnh nên không cho thầy nói. Nó xin lỗi mày, và nó cũng tiếc lắm.
Tiếc xấp ảnh, nó biết. Con bé đi vội quá, không nói tạm biệt với nó kịp. Nó hiểu. Nhưng nó vẫn buồn. Buồn hiu hắt.
Thầy nó lại chép chép miệng:
- Đừng buồn nữa. Mày với nó còn chat chit, còn blog bliếc, tha hồ liên lạc. Buồn làm gì.
Nó cười khì, vặn vẹo đến tội:
- Con có buồn đâu thầy.
Đâu đấy, trong một ngách nho nhỏ kỉ niệm, giọng con bé lại vang lên dịu dàng:
- Nói dối ấy mà.
Copy...
Nó luống cuống khi được...nắm tay con bé lúc chơi trò chơi tập thể. Con bé vô tư giỡn với bọn nhóc xung quanh, miệng toét ra tận mang tai. Trong khi nó đang run lên, mặt đỏ bừng.
Bây giờ nghĩ lại, nó vẫn thấy chuyện ấy như một giấc mơ đẹp.
Tối đó, nó bắc ghế ra trước hiên ngồi với thầy. Thầy nhấp từng ngụm trà, nó nhấm từng ngụm sữa. Được một lúc, nó quyết định thổ lộ:
- Thầy ơi, con bé ấy là ai hở thầy?
- Ấy nào cơ?
Thầy ngơ ngác. Thế là nó phải tả hình dáng con bé cho thầy nghe. Da ngăm ngăm, mặt trẻ con, tóc cột thấp, không để mái, cận nhưng làm biếng đeo kính...
- À, bé Nghi đấy.
- Thầy làm mai cho con nhé!
- Kaka, biết "iu" rồi hở con! Ừ, để ta giúp cho!
***
Chiều hôm ấy, theo lời mách của thầy, nó đến sớm. Con bé vào sau, mặc áo thun xanh dương, quần đen, nhìn vẫn cứ như con nít. Mái tóc xoã ngang vai, không còn cột túm như hôm nọ nữa.
Lấy hết can đảm, nó đứng dậy, chuẩn bị chào. Ấy mà...
- Chào anh Minh!
Con bé cười toe toét với nó rồi biến mất vào phòng thay đồ. Tim đập, chân run, nó đâm đầu vào phòng thầy, ôm lấy con gấu to đùng, lăn ra sàn và bắt đầu mơ mộng.
Một lúc sau nó mới đủ can đảm để ra ngoài. Con bé đang hì hục khởi động, tóc đã cột gọn gàng từ khi nào. Không thể tin được rằng con bé học lớp 9. Nhìn cứ như con nhóc lớp 6. Nó đem điều này than với thầy. Thầy cười gian:
- Ấy mà cũng có thằng đổ đấy thôi!
Nó im, mặt đỏ lự. Được nước, thầy bắt đầu nạt nó là đồ con trai nhát cáy, khổ nỗi lại lãng mạn quá, sau này khó có vợ, blah blah blah...
Có vợ...nó tưởng tượng đến cảnh con bé mặc đầm trắng, đứng kế bên nó cao nhồng. Xung quanh là bà con cô bác của hai đứa, hò reo hết mức mặc cho nó không thể thấy rõ mặt. Đột ngột, một giọng nói âm u trong đầu nó quát lên:
- Hâm à, mày hơn nó những 3 tuổi cơ đấy!
***
Con bé càng lúc càng thân với nó. Đi đâu cũng rủ nó đi, làm gì cũng rủ nó theo. Nhưng nó thừa biết là con bé chỉ xem nó như một ông anh lớn thôi. Chấm hết.
Nó tiếp tục than vãn với thầy. Thầy chống cằm tư lự:
- Mày chỉ có thế thì không làm nó để ý đến mày được đâu con ạ. Chỉ còn 1 cách thôi.
- Cách gì hở thầy?
Nó hồi hộp. Thầy nghiêm mặt hỏi nó:
- Khai thật đi, mày còn điểm mạnh nào nữa ngoài võ?
Điểm mạnh. Nó nhún nhún đầu. Hát ư? Không được, giọng nó như ông trời nổ sấm. Nhảy càng không, bởi ông trời ban tặng cho nó một bộ chân tay cứng nhắc, chỉ-dành-cho-học-võ. Văn thơ ư? Xin lỗi, nó là dân IT. Nó chỉ biết chơi trống, nhưng con bé lại ưa nhạc nhẹ, kiểu kiểu như của Archie hay Taylor hay nhạc xưa.
Vặn vẹo cả 10 phút, nó ngước nhìn thầy, chuẩn bị thú nhận thua cuộc.
Và nó thú:
- Thầy ơi, con thua rồi.
Thầy nó nhún vai:
- Bậy. Thầy cho mày suy nghĩ đấy. Để thầy vào up mấy cái hình luyện tập của lớp mình lên mạng đã.
Thầy thong thả đi vào, còn nó gục mặt xuống bàn, trán gõ cốp vào tấm kỉ niệm chương của thầy. Thầy cứ đi lo vụ hình ảnh nhé, con suy nghĩ tiếp đây...
Nó khựng lại, mặt chuyển từ tông kinh-dị sang tông hạnh-phúc-tột-cùng.
Và sau đó nó hú lên một tiếng khủng khiếp, vang vọng cả dãy hành lang. Chắc thầy nó cũng nghe, vì trong phòng vang lên một tiếng "xoảng" choé cả tai.
***
- Làm người mẫu á?
- Ừ. Anh học nhiếp ảnh, thầy cô yêu cầu chụp một bộ ảnh thể hiện "Nụ cười".
Nó phịa bậy phịa bạ. Đúng là nó tham gia lớp nhiếp ảnh, nhưng thầy cô chỉ giao cho nó chụp một bức phong cảnh vớ vẩn nào đấy, làm gì đến những 1 bộ ảnh! Thế mà con bé vẫn khờ khờ tưởng thật.
- Anh giỏi quá ta! Được giao chụp cả bộ ảnh là phải giỏi lắm!
- Ừ!
Nó cười tươi rói, trong bụng lầm bầm rủa: "Giỏi chụp hình cái gì! Giỏi nói dối thì có ý!"
- Nhưng mà em không đồng ý đâu.
- !!
- Em ghét chụp hình lắm. Em chỉ khoái chụp người ta, còn người ta chụp mình thì ghét.
- Tại sao?
Mặt con bé lộ vẻ buồn buồn. Nó xịu xuống, thở hắt:
- Em xấu hoắc.
Con bé buồn, nó cũng buồn theo. Nhớ lại hồi bằng tuổi con bé, nó cũng thuộc dạng tự kỉ kiểu này. Chính là do con bé không thấy nó đẹp ở điểm nào để khai thác thôi.
Con bé ngượng ngùng quay mặt đi, cười nhẹ:
- Ngốc quá phải không?
- Ngốc quá đi chứ! - Nó quát lên trước khi nó kịp biết nó đang định làm gì. Lỡ phóng lao, theo lao luôn. - Em đẹp lắm, đẹp nhất là nụ cười đấy. Chỉ là...em không biết khai thác thôi.
- Nói dối ấy mà!
Con bé cười khúc khích, nét buồn phảng phất khi nãy biến đâu mất tích. Nó tức tối:
- Không đâu, thật đấy. Điều đầu tiên em cần làm là...
Hai anh em trốn học ngày hôm đó ngồi tâm sự. Lần đầu tiên, thằng con trai thật sự nói chuyện với con bé. Lần đầu tiên, thằng con trai thật sự hiểu được cảm giác của David Archuleta khi hát bài Crush là thế nào.
Tình cờ làm sao, đài phát thanh cũng phát "Crush". Hết "Crush" rồi lại "Love Story". Nó vừa nói chuyện vừa thầm cám ơn trời đất, cám ơn cả đài phát thanh, đâu biết rằng đó là do thầy nó "cứu". Một cuộn băng ghi âm những bài hát của nó, thế là đủ.
Cũng may rằng nó không biết, nếu không, dám nó sẽ ôm thầy mà khóc vì xúc động mất.
Nhưng nó cũng sẽ buồn phát khóc khi biết rằng một chút nữa đây, khi con bé về, nó sẽ bị thầy bắt hít đất 50 cái vì tội rủ rê con bé trốn học.
***
Bộ hình được hoàn tất một cách ổn thoả. Con bé cười rất tươi, ăn ảnh khỏi nói. Thế mà nó không dám rửa. Nó sợ nó sẽ chết chìm trong mớ hình ấy.
Nhưng không rửa cũng không ổn. Hình đã chụp được hơn cả tuần. Đã thế, ngay cái hôm đầu tiên, miệng mồm nó đã bá láp với con bé rằng "Anh đem ra tiệm gửi rồi", và sau đó thì suy nghĩ lại. Cuối cùng là ém cuộn phim mất. Thành ra đến tận bây giờ vẫn chưa có lấy một bức hình nào cả.
Nó lại đi hỏi thầy. Thầy cũng thua nó luôn. Và thầy xúi:
- Mày lo vu vơ quá. Rửa đi, thầy giữ cho.
Nó bật cười. Thầy mà giữ, thể nào thầy cũng cao hứng rao cho những-ai-ở-gần-thầy biết tất tần tật. Cùng đường, nó đành vác cuộn phim ra tiệm quen, miệng méo xẹo:
- Chú ơi, rửa ảnh cho con. Mai con lấy. Đừng cho ai thấy hết nha chú.
Và sau đó, nó chạy biến đi mất, mặc cho ông chủ tiệm ảnh ngơ ngác cầm cuộn phim đứng trước hiên.
***
Nó ốm một trận kinh hoàng vì tội dầm mưa. Sốt hâm hấp, tay chân rã rời, nó ngủ cả ngày, chỉ thức dậy khi đói và khát nước. Mọi người kéo tới thăm nó rần rần, nhưng xui là toàn đến vào lúc nó đang thiêm thiếp nên chẳng biết ai là ai.
Nó nghỉ học một tuần. Bánh trái thì chất ngất, thế nhưng không ăn được. Nó chỉ nhâm nhi bánh ngọt do con bé Nghi gửi thăm thôi. Bánh ngon gì đâu! Nó tự nhủ, miệng chóp chép nhai bánh mặc cho cổ họng đau rát.
Đến hôm sốt cao nhất, nó chợt mơ thấy nó đem ảnh đưa cho bé Nghi. Mặt con bé đanh lại, và con bé hất cả xấp ảnh xuống đất:
- Anh nói láo! Em không đẹp, em xấu! Em bảo rằng em xấu, rằng em không muốn làm người mẫu cho anh, thế nên trông em như thế này đây.
Con bé hét chán rồi quay lưng lại, chạy mất về phía chân trời. Nó đuổi theo hụt hơi, trán nóng sốt. Đuổi không kịp, nó nhặt một tấm ảnh dưới chân lên xem (và nó không hiểu vì sao mà mấy bức ảnh đi theo nó được). Trong hình không còn là Nghi nữa, mà là một con khỉ đang nhăn nhở cười. Ngã gục xuống đất, nó thấy chân nó đau nhói, đầu nó cũng đau.
- Dậy, leo lên giường nằm tiếp đi con.
Nó chợt mở mắt ra. Hình như là ba nó. Nó đã lăn xuống đất khi nào không hay.
***
Khoẻ lại, nó hăng hái đến lớp võ. Lớp vắng hoe, lèo tèo vài mống. Thầy cũng đi đâu mất, chắc là đang tranh thủ kiếm cái gì ăn để dạy một hơi ba tiếng. Không sao, Nghi của nó sẽ đến ngay đấy mà.
Rúc vào phòng thầy như thường lệ, nó lôi xấp ảnh trong túi ra ngắm nghía. Mặt con bé tươi rói dưới ánh nắng đầu thu của Sài Gòn. Tim nó tiếp tục run run. Tay khe khẽ chạm vào ảnh, như thể nó sợ con bé đau.
Sáu giờ. Nó lóc cóc đứng dậy, nhét ảnh vào túi. Bước ra ngoài, nó chờ câu "Chào anh Minh" của con bé, nhưng chờ hoài không thấy đâu.
- Có lẽ con bé đi học trễ.
Nó nhún vai, lòng hơi hơi lo sợ. Mà sợ cái gì thì nó cũng chẳng biết nữa.
Thay đồ xong xuôi, nó chạy ra bàn tiếp khách, ngồi phịch xuống trước mặt thầy, cố giữ bình tĩnh:
- Thầy ơi, Nghi không đi học hở thầy?
Lần đầu tiên trong 2 năm quen biết, thầy nó lộ vẻ lúng túng. Lúng túng chán, thầy khụt khịt mũi.
- Nói đi thầy! Con bé đâu rồi?
- Nó đi du học rồi con à.
Choáng.
- Du học à?
Nó mơ màng như đi trong sương. Tại sao con bé không cho nó biết? Mới hai tuần trước, hai anh em đang còn nhắng nhít chụp hình. Tại sao con bé không kể cho nó nghe? Hay con bé xem thường nó? Hay con bé nghĩ rằng nó không cần phải biết?
Nó dựa ngửa ra lưng ghế, mắt vẫn nhìn thầy đăm đăm nhưng hồn bay đâu mất tích. Thầy nó thừa hiểu nó đang nghĩ gì. Vươn tay vỗ vỗ vai nó, thầy chép miệng:
- Nó thấy mày bệnh nên không cho thầy nói. Nó xin lỗi mày, và nó cũng tiếc lắm.
Tiếc xấp ảnh, nó biết. Con bé đi vội quá, không nói tạm biệt với nó kịp. Nó hiểu. Nhưng nó vẫn buồn. Buồn hiu hắt.
Thầy nó lại chép chép miệng:
- Đừng buồn nữa. Mày với nó còn chat chit, còn blog bliếc, tha hồ liên lạc. Buồn làm gì.
Nó cười khì, vặn vẹo đến tội:
- Con có buồn đâu thầy.
Đâu đấy, trong một ngách nho nhỏ kỉ niệm, giọng con bé lại vang lên dịu dàng:
- Nói dối ấy mà.
Copy...