dandelion and the wind
08-07-2010, 04:22
Kí ức ngày hôm qua,…
Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,... nó BUỒN,.. ngồi lấy “dế” yêu ra chơi,...Nhìn cái list điện thoại trên tay mà lòng nó sao buâng khuâng, cảm giác trống rỗng, đôi bàn tay khẽ run lên khi nhìn thấy số điện thoại của Nhok,....vì...!!!...Vì nó chợt nhận ra là Nhok đã đi xa mãi rồi,...
Ngước lên nhìn trời mà sao hình ảnh bầu trời hôm nay nhòe đi trong mắt nó-hình như có cầu vồng nhưng… không phải!!! Nó thấy lòng nó u ám như những đám mây chiều kia, nặng trĩu....
Trước mấy hôm Nhok ra đi: nó và Nhok đã giận nhau, giận nhau lắm nhưng cũng chỉ vì một lý do không rõ,... nó cũng chẳng còn nhớ là bắt đầu từ đâu và như thế nào để rồi nó đã phạm sai lầm và hai người giận nhau “mãi mãi”...
Nó còn nhớ - rất nhớ những ngày tháng mà nó và Nhok bên nhau vui vẻ và ấm áp biết bao,…Nó và Nhok có một điểm chung duy nhất đó là cả hai cùng rất rất yêu “dế” nhưng chẳng phải vì cái mã bề ngoài của “dế” hay vì “dế” có nhiều chức năng,… Chỉ đơn giản là vì “cả hai đều thích chức năng biết lắng nghe và biết chia sẻ giữa mọi người”. Điều đó khiến cho cả hai đều cảm thấy ấm áp-ấm áp lạ kỳ !
Chỉ mới hôm qua thôi – buổi sáng nó và Nhok giận nhau nhưng buổi chiều nó mới nhận ra một điều rằng “nó không thể thiếu Nhok một giây một phút nào-không thể!!!”. Nhấc máy lên và gọi cho Nhok, nó chỉ nghe thấy những tiếng tút dài, hình như có gì đó không ổn hay Nhok vẫn giận nó??? Nhưng hình như không phải vì Nhok không phải là người biết cách giận hờn, hơn nữa nó đã nhắn đến tận 12 lần xin lỗi( 12-một con số tròn trịa và đáng tha thứ).
Nó lao nhanh vun vút ra phía chiếc xe máy định phóng sang nhà Nhok,…hình như nó đã linh cảm một điều gì đó không ổn, không phải vì nó sợ Nhok không tha thứ cho nó hay một điều gì đó khác,…Nó đang có cảm giác bất an, bồn chồn và lo lắng lạ thường, linh cảm đó đã thôi thúc nó càng phóng xe nhanh hơn và tất nhiên là nó vẫn đội mũ bảo hiểm và đi đúng phần đường của mình bởi vì mỗi khi ra đường là Nhok lại dặn đi, dặn lại những điều mà bất kỳ một ai khi tham gia giao thông đều biết !!!
Nhưng…
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên và rung từng nhịp trong túi áo nó, hình như có gì không ổn và nó nhận được một tin như sét đánh ngang tai từ…từ…từ ba mẹ của Nhok “Thúy…Thúy…Thúy không còn cháu à, nó vừa bị tai nạn trưa nay ”.Giọng của mẹ Nhok run lên bần bật, hay là tay của nó run… nó dường như mất cảm giác và tự chủ…sau hồi tút dài mà cuộc gọi vừa nãy để lại,mọi vật xung quanh nó dường như nhòe dần,…nó lao như một mũi tên…trên đường phố, mặc cho tiếng còi ôtô-xe máy thét gào ầm ĩ…
Nó cũng chẳng cần biết là nó có còn trên cõi đời này hay không nữa, nó đang ở trong bệnh viện …
… … … …
Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,… và nó cũng vẫn ngồi đây với “dế” yêu nhưng “không có Nhok”, và nó cũng nhận ra một điều rằng “không có gì là không thể”… !!!
Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,... nó BUỒN,.. ngồi lấy “dế” yêu ra chơi,...Nhìn cái list điện thoại trên tay mà lòng nó sao buâng khuâng, cảm giác trống rỗng, đôi bàn tay khẽ run lên khi nhìn thấy số điện thoại của Nhok,....vì...!!!...Vì nó chợt nhận ra là Nhok đã đi xa mãi rồi,...
Ngước lên nhìn trời mà sao hình ảnh bầu trời hôm nay nhòe đi trong mắt nó-hình như có cầu vồng nhưng… không phải!!! Nó thấy lòng nó u ám như những đám mây chiều kia, nặng trĩu....
Trước mấy hôm Nhok ra đi: nó và Nhok đã giận nhau, giận nhau lắm nhưng cũng chỉ vì một lý do không rõ,... nó cũng chẳng còn nhớ là bắt đầu từ đâu và như thế nào để rồi nó đã phạm sai lầm và hai người giận nhau “mãi mãi”...
Nó còn nhớ - rất nhớ những ngày tháng mà nó và Nhok bên nhau vui vẻ và ấm áp biết bao,…Nó và Nhok có một điểm chung duy nhất đó là cả hai cùng rất rất yêu “dế” nhưng chẳng phải vì cái mã bề ngoài của “dế” hay vì “dế” có nhiều chức năng,… Chỉ đơn giản là vì “cả hai đều thích chức năng biết lắng nghe và biết chia sẻ giữa mọi người”. Điều đó khiến cho cả hai đều cảm thấy ấm áp-ấm áp lạ kỳ !
Chỉ mới hôm qua thôi – buổi sáng nó và Nhok giận nhau nhưng buổi chiều nó mới nhận ra một điều rằng “nó không thể thiếu Nhok một giây một phút nào-không thể!!!”. Nhấc máy lên và gọi cho Nhok, nó chỉ nghe thấy những tiếng tút dài, hình như có gì đó không ổn hay Nhok vẫn giận nó??? Nhưng hình như không phải vì Nhok không phải là người biết cách giận hờn, hơn nữa nó đã nhắn đến tận 12 lần xin lỗi( 12-một con số tròn trịa và đáng tha thứ).
Nó lao nhanh vun vút ra phía chiếc xe máy định phóng sang nhà Nhok,…hình như nó đã linh cảm một điều gì đó không ổn, không phải vì nó sợ Nhok không tha thứ cho nó hay một điều gì đó khác,…Nó đang có cảm giác bất an, bồn chồn và lo lắng lạ thường, linh cảm đó đã thôi thúc nó càng phóng xe nhanh hơn và tất nhiên là nó vẫn đội mũ bảo hiểm và đi đúng phần đường của mình bởi vì mỗi khi ra đường là Nhok lại dặn đi, dặn lại những điều mà bất kỳ một ai khi tham gia giao thông đều biết !!!
Nhưng…
Bỗng có tiếng điện thoại vang lên và rung từng nhịp trong túi áo nó, hình như có gì không ổn và nó nhận được một tin như sét đánh ngang tai từ…từ…từ ba mẹ của Nhok “Thúy…Thúy…Thúy không còn cháu à, nó vừa bị tai nạn trưa nay ”.Giọng của mẹ Nhok run lên bần bật, hay là tay của nó run… nó dường như mất cảm giác và tự chủ…sau hồi tút dài mà cuộc gọi vừa nãy để lại,mọi vật xung quanh nó dường như nhòe dần,…nó lao như một mũi tên…trên đường phố, mặc cho tiếng còi ôtô-xe máy thét gào ầm ĩ…
Nó cũng chẳng cần biết là nó có còn trên cõi đời này hay không nữa, nó đang ở trong bệnh viện …
… … … …
Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,… và nó cũng vẫn ngồi đây với “dế” yêu nhưng “không có Nhok”, và nó cũng nhận ra một điều rằng “không có gì là không thể”… !!!