Š/v\äll_ägèl
08-20-2010, 11:12
Hôm nay vô tình tìm thấy được một thứ. Bỗng nhận ra quanh mình còn quá nhiều bóng ma dật dờ, họ vẫn sống, vẫn tồn tại, vẫn làm việc, vẫn hoạt động mỗi ngày như mọi người. Nhưng cuộc sống của họ thay đổi hẳn, chỉ vì họ say. Say trong cái tệ hại của một tình yêu từ một phía. Say đến mê muội, có ai say mà tỉnh đâu nhỉ? Họ cứ khép mình như những đứa trẻ, không bao giờ muốn bước ra khỏi căn phòng đó.
============================
Những mảnh vỡ của trái tim.
Khi chúng tôi học lớp 9, cậu bạn mà tôi rất thích ngỏ lời hẹn hò với cô bạn thân nhất của tôi. Mới hôm qua cậu ấy còn đi cùng tôi vậy mà hôm nay cậu ấy lại đi bên cạnh cô bạn của tôi. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi nghe cậu ấy tuyên bố : Có lẽ chúng ta không thể đi cùng nhau đến trường nữa. Mình bận đi với Timmy rồi"
Tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua chuyện này. Tôi sẽ làm gì đây? Nỗi điên với cậu ấy? Hay trách giận người bạn thân? Rồi giải thích như tế naào với bạn bè của tôi? Có lẽ không một ai, kể cả cha mẹ hay bạn bè tôi biết được tôi thật sự đau khổ đến mức nào. Tôi không muốn đến trường nữa. Không muốn đi tập cùng đội bóng nữa. Tôi không muốn làm gì cả. Tôi chỉ muốn ở một mình và không muốn nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, nhất là với bố mẹ tôi.
Nhưng tôi"không muốn" không có nghĩa là bố mẹ sẽ mặc kệ tôi. Khi thấy tôi bỗng nhiên trở nên cáu gắt và khó chịu vô cớ, mẹ hỏi : " Con có muốn nói cho mẹ nghe chuyện gì đang làm con bực mình không?"
-Không! Con không muốn! - Tôi la lên
- Nếu con nói ra, con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. - Mẹ tôi khuyên.
- Con không sao cả. Chỉ là chuyện đứa bạn thân của con thôi. - Tôi trả lời, hy vọng là mình không phải giải thích gì thêm nữa.
Mẹ không gặng hõi gỉ thêm vì bà hiểu rằng tôi sẽ kể cho bà nghe khi tôi thật sự muốn. Sau đó, bố mẹ cư xử nhẹ nhàng với tôi hơn và cố gắng dành cho tôi khoảng không gian riêng. Bố mẹ sẵn sàng cho phéo tôi ăn tối trong phòng riêng nếu tôi muốn, chứ không bắt tôi phải ăn tại bàn ăn với gia đình như mọi lần.
Khoảng một tuần sau, vẻ mặt tôi vẫn ủ rũ như thế. Mẹ gặng hỏi tôi: "Mẹ biết là con đang phải chịu đựng quá sức của mình. Sao mẹ con mình lại không trò chuyện với nhau nhỉ?"
- Mẹ ơi! Con đang rất buồn. - Tôi nghẹn ngào.
- Mẹ biết điều đó chứ, con yêu! - Mẹ tôi dịu dàng nói.
- Con không hiểu tại sao chuyện này lại làm con buồn nhiều đến thế? - Tôi hỏi.
- Con à, con phải hiểu chứ, đau buồn là biểu hiện của trái tim con đang bị tổn thương.
- Mẹ ơi, giờ thì con chỉ mong ai đó chữa lành trái tim cho con mà thôi! - Tôi chợt bật khóc nức nở.
- Không ai có thể chữa lành vết thương của trái tim con, ngoại trừ con. Hãy dũng cảm góp nhặt hết những mảnh vỡ của trái tim mình. Và chính con sẽ biết cách hàn gắn những mảnh vỡ ấy. - Mẹ tôi nhẹ nhàng khuyên bảo.
Câu nói của mẹ đã thức tỉnh tôi. Dù đau đớn, nhưng tôi đã biết cách chế ngự sự tự thương hại mình. Cho đến giờ tôi vẫn nhớ mĩa những lời nói đó :" Bạn không thể chữa lành trái tim bị thương nếu bạn không tìm hết những mảnh vỡ của nó."
============================
Những mảnh vỡ của trái tim.
Khi chúng tôi học lớp 9, cậu bạn mà tôi rất thích ngỏ lời hẹn hò với cô bạn thân nhất của tôi. Mới hôm qua cậu ấy còn đi cùng tôi vậy mà hôm nay cậu ấy lại đi bên cạnh cô bạn của tôi. Tôi hoàn toàn bất ngờ khi nghe cậu ấy tuyên bố : Có lẽ chúng ta không thể đi cùng nhau đến trường nữa. Mình bận đi với Timmy rồi"
Tôi không biết phải làm thế nào để vượt qua chuyện này. Tôi sẽ làm gì đây? Nỗi điên với cậu ấy? Hay trách giận người bạn thân? Rồi giải thích như tế naào với bạn bè của tôi? Có lẽ không một ai, kể cả cha mẹ hay bạn bè tôi biết được tôi thật sự đau khổ đến mức nào. Tôi không muốn đến trường nữa. Không muốn đi tập cùng đội bóng nữa. Tôi không muốn làm gì cả. Tôi chỉ muốn ở một mình và không muốn nhắc đến chuyện này với bất cứ ai, nhất là với bố mẹ tôi.
Nhưng tôi"không muốn" không có nghĩa là bố mẹ sẽ mặc kệ tôi. Khi thấy tôi bỗng nhiên trở nên cáu gắt và khó chịu vô cớ, mẹ hỏi : " Con có muốn nói cho mẹ nghe chuyện gì đang làm con bực mình không?"
-Không! Con không muốn! - Tôi la lên
- Nếu con nói ra, con sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. - Mẹ tôi khuyên.
- Con không sao cả. Chỉ là chuyện đứa bạn thân của con thôi. - Tôi trả lời, hy vọng là mình không phải giải thích gì thêm nữa.
Mẹ không gặng hõi gỉ thêm vì bà hiểu rằng tôi sẽ kể cho bà nghe khi tôi thật sự muốn. Sau đó, bố mẹ cư xử nhẹ nhàng với tôi hơn và cố gắng dành cho tôi khoảng không gian riêng. Bố mẹ sẵn sàng cho phéo tôi ăn tối trong phòng riêng nếu tôi muốn, chứ không bắt tôi phải ăn tại bàn ăn với gia đình như mọi lần.
Khoảng một tuần sau, vẻ mặt tôi vẫn ủ rũ như thế. Mẹ gặng hỏi tôi: "Mẹ biết là con đang phải chịu đựng quá sức của mình. Sao mẹ con mình lại không trò chuyện với nhau nhỉ?"
- Mẹ ơi! Con đang rất buồn. - Tôi nghẹn ngào.
- Mẹ biết điều đó chứ, con yêu! - Mẹ tôi dịu dàng nói.
- Con không hiểu tại sao chuyện này lại làm con buồn nhiều đến thế? - Tôi hỏi.
- Con à, con phải hiểu chứ, đau buồn là biểu hiện của trái tim con đang bị tổn thương.
- Mẹ ơi, giờ thì con chỉ mong ai đó chữa lành trái tim cho con mà thôi! - Tôi chợt bật khóc nức nở.
- Không ai có thể chữa lành vết thương của trái tim con, ngoại trừ con. Hãy dũng cảm góp nhặt hết những mảnh vỡ của trái tim mình. Và chính con sẽ biết cách hàn gắn những mảnh vỡ ấy. - Mẹ tôi nhẹ nhàng khuyên bảo.
Câu nói của mẹ đã thức tỉnh tôi. Dù đau đớn, nhưng tôi đã biết cách chế ngự sự tự thương hại mình. Cho đến giờ tôi vẫn nhớ mĩa những lời nói đó :" Bạn không thể chữa lành trái tim bị thương nếu bạn không tìm hết những mảnh vỡ của nó."