the return of the dead
09-05-2010, 08:46
Đôi khi chia tay một người bạn, cảm giác cũng đau khổ gần giống như khi chia tay...người yêu.
Hẳn bạn sẽ đặt nghi vấn: “Đã là bạn bè, chơi không hợp thì nói chuyện xã giao, việc gì phải cắt đứt liên lạc và “chia tay”? Nghe có vẻ quá trầm trọng”. Nhưng thường thì có một số điều không thể lí giải được…
Không hẳn là bất đồng quan điểm, không phải ghen ghét nhau, cũng không có người thứ ba chen vào…
Tôi và nhỏ chơi thân nhau từ bé, nhà lại gần. Lớn lên, khi đã nhận thức được chút ít về cuộc sống, chúng tôi lại càng khắng khít vì cùng chung quan điểm ở một số điều. Cả tôi và nhỏ khi ấy đều có những khát vọng mãnh liệt và mơ về một tương lai tuyệt vời, vào cái ngày mà cả hai cùng đậu một trường đại học danh tiếng, rồi có việc làm ổn định, có gia đình… Chúng tôi hứa đến lúc ấy vẫn sẽ xem nhau là “best friend”. Những mục tiêu đó trở thành động lực để chúng tôi cố gắng… Thời gian trôi, chúng tôi gần như là tri kỉ…
Ba mẹ nhỏ rất quý tôi và ba mẹ tôi cũng thế. Cả hai đi học chung thường xuyên. Cả hai không giấu nhau điều gì, và luôn trò chuyện không biết chán ở mọi khía cạnh: gia đình, thầy cô, bạn bè, tình cảm, cuộc sống… Cũng có vài quan điểm khác nhau đấy, nhưng điều đó chẳng là gì khi chúng tôi tôn trọng sở thích của nhau…
Cả hai chưa giận nhau bao giờ. Nghe có vẻ khó tin nhưng điều đó là sự thật. Không hài lòng về nhau điều gì, chúng tôi đều góp ý thẳng thắn. Những kỉ niệm vui gắn với bọn tôi luôn tràn đầy… Khi thì cùng đạp xe dưới hàng cây rợp bóng, lúc lại ngồi nhìn gió, ngắm mây. Có khi cùng đi dưới mưa, ướt sũng, nhưng đó là những cảm xúc tinh khôi và trong veo của tuổi trăng tròn…
Nhỏ như một phần cuộc sống của tôi và ngược lại. Chẳng bao giờ tôi tưởng tượng được một ngày nào đó, cuộc sống của tôi không còn nhỏ. Những giấc mơ có nhỏ đôi khi còn nhiều hơn những giấc mơ có anh chàng mà tôi tương tư… Tôi chỉ cần nhỏ và không muốn kết thân với bất kì người bạn nào nữa, nhỏ cũng vậy.
Đôi khi, cuộc sống không cho ta lựa chọn. Không có gì là không thể, chẳng ai đoán trước được bất kì điều gì. Cuộc đời như một trận bóng. Đến phút 89, mọi thứ vẫn có thể xảy ra…
Bản chất con người không thay đổi, điều đó là chất xúc tác mạnh mẽ giúp tôi và nhỏ chơi với nhau lâu bền, nhưng đó cũng chính là tác nhân làm bọn tôi dần có nhiều điều khó nói…
Là khi chúng tôi cùng trải qua những khó khăn cực độ về học tập, gia đình, tình cảm… Là khi tôi than thở về nỗi buồn của mình và nhỏ cũng than thở ngược lại cốt để kiếm tìm sự đồng cảm… Nhưng đồng cảm thì ít, mà mâu thuẫn ngầm thì nhiều…
Đụng chuyện mới biết, mọi thứ vượt qua không dễ dàng. Lúc tôi cần nhỏ bên cạnh, nhỏ đi đâu mất. Và khi tôi thấy nhỏ dạo này khó hiểu, không chịu tâm sự như xưa, thì trong tôi quặn lên một nỗi niềm không lời. Sau đó nhỏ bảo rằng: “Khi tớ cần cậu, cậu đã đi đâu?”. Tôi chưng hửng. Tôi đã bỏ rơi nhỏ khi nào cơ chứ?
“Không giận nhau bao giờ” — nghe rất đáng sợ. Vì nếu đã giận nhau nhiều lần thì chúng tôi sẽ có kinh nghiệm để đối phó với tình huống và cùng nhau giải quyết. Nhưng chúng tôi luôn nhường nhịn nhau. Để rồi khi mọi thứ bùng nổ, tất cả đã quá trễ…
Dần dà, niềm kiêu hãnh của mỗi đứa đủ sức công phá một tình bạn kéo dài hơn chục năm trời. Không ai nói với ai lời nào. Khi nhỏ nói, tôi không đáp lại vì cảm thấy bất lực. Tôi chia sẻ với nhỏ thì nhỏ xua tay như không nghe. Lên mạng BUZZ không trả lời. Gọi điện không bắt máy…
Và tôi biết, mọi thứ đã chấm dứt
Nếu bạn yêu, thì khi chia tay, bạn dễ dàng quay lại. Còn bọn tôi, chia tay rồi thì chắc chắn không bao giờ quay trở lại nữa, khi khoảng cách cả hai trở nên quá xa. Mọi thứ đã vượt quá giới hạn và có nói gì, làm gì thì cũng đã muộn mất rồi… Chúng tôi không hề khóc khi rời xa nhau, không hề rưng rưng khi tình bạn chẳng còn…
Khi đã quá thân mà mâu thuẫn chợt xuất hiện, sẽ đến lúc nó lên cao trào khi cả hai cứ để cái tôi của mình lấn át… Tôi với nhỏ xa nhau rất lãng, không ai biết lí do là gì. Những cảm xúc tinh thần cứ lặn ngụp trong tâm trí tuổi mới lớn, những suy nghĩ nông cạn cứ thế tuôn trào…
Đã vài năm rồi, chúng tôi không trò chuyện, dù ở rất gần nhau và biết rõ mọi thông tin về nhau. Nhiều người cho rằng bọn tôi nhảm, và quan trọng hóa mọi thứ. Nhưng thời gian trôi, quan điểm cũng đã khác xưa. Xa nhỏ, tôi trở thành một con người khác và nhỏ cũng thế. Chúng tôi không thể hàn gắn được nữa.
Thôi thì cứ để kỉ niệm đẹp ngủ yên. Trong tình yêu, chỉ được phép chọn một, nhưng ở tình bạn, ta có quyền lựa chọn rất nhiều. Và tôi tin, nhỏ cũng hiểu như vậy…
Nếu thời gian quay ngược lại, có thể chúng tôi vẫn sẽ không thể làm bạn, dù suy nghĩ trưởng thành. Có đôi khi, quá giống nhau ở một vài tính cách cũng là trở ngại đấy, bạn ạ
Hẳn bạn sẽ đặt nghi vấn: “Đã là bạn bè, chơi không hợp thì nói chuyện xã giao, việc gì phải cắt đứt liên lạc và “chia tay”? Nghe có vẻ quá trầm trọng”. Nhưng thường thì có một số điều không thể lí giải được…
Không hẳn là bất đồng quan điểm, không phải ghen ghét nhau, cũng không có người thứ ba chen vào…
Tôi và nhỏ chơi thân nhau từ bé, nhà lại gần. Lớn lên, khi đã nhận thức được chút ít về cuộc sống, chúng tôi lại càng khắng khít vì cùng chung quan điểm ở một số điều. Cả tôi và nhỏ khi ấy đều có những khát vọng mãnh liệt và mơ về một tương lai tuyệt vời, vào cái ngày mà cả hai cùng đậu một trường đại học danh tiếng, rồi có việc làm ổn định, có gia đình… Chúng tôi hứa đến lúc ấy vẫn sẽ xem nhau là “best friend”. Những mục tiêu đó trở thành động lực để chúng tôi cố gắng… Thời gian trôi, chúng tôi gần như là tri kỉ…
Ba mẹ nhỏ rất quý tôi và ba mẹ tôi cũng thế. Cả hai đi học chung thường xuyên. Cả hai không giấu nhau điều gì, và luôn trò chuyện không biết chán ở mọi khía cạnh: gia đình, thầy cô, bạn bè, tình cảm, cuộc sống… Cũng có vài quan điểm khác nhau đấy, nhưng điều đó chẳng là gì khi chúng tôi tôn trọng sở thích của nhau…
Cả hai chưa giận nhau bao giờ. Nghe có vẻ khó tin nhưng điều đó là sự thật. Không hài lòng về nhau điều gì, chúng tôi đều góp ý thẳng thắn. Những kỉ niệm vui gắn với bọn tôi luôn tràn đầy… Khi thì cùng đạp xe dưới hàng cây rợp bóng, lúc lại ngồi nhìn gió, ngắm mây. Có khi cùng đi dưới mưa, ướt sũng, nhưng đó là những cảm xúc tinh khôi và trong veo của tuổi trăng tròn…
Nhỏ như một phần cuộc sống của tôi và ngược lại. Chẳng bao giờ tôi tưởng tượng được một ngày nào đó, cuộc sống của tôi không còn nhỏ. Những giấc mơ có nhỏ đôi khi còn nhiều hơn những giấc mơ có anh chàng mà tôi tương tư… Tôi chỉ cần nhỏ và không muốn kết thân với bất kì người bạn nào nữa, nhỏ cũng vậy.
Đôi khi, cuộc sống không cho ta lựa chọn. Không có gì là không thể, chẳng ai đoán trước được bất kì điều gì. Cuộc đời như một trận bóng. Đến phút 89, mọi thứ vẫn có thể xảy ra…
Bản chất con người không thay đổi, điều đó là chất xúc tác mạnh mẽ giúp tôi và nhỏ chơi với nhau lâu bền, nhưng đó cũng chính là tác nhân làm bọn tôi dần có nhiều điều khó nói…
Là khi chúng tôi cùng trải qua những khó khăn cực độ về học tập, gia đình, tình cảm… Là khi tôi than thở về nỗi buồn của mình và nhỏ cũng than thở ngược lại cốt để kiếm tìm sự đồng cảm… Nhưng đồng cảm thì ít, mà mâu thuẫn ngầm thì nhiều…
Đụng chuyện mới biết, mọi thứ vượt qua không dễ dàng. Lúc tôi cần nhỏ bên cạnh, nhỏ đi đâu mất. Và khi tôi thấy nhỏ dạo này khó hiểu, không chịu tâm sự như xưa, thì trong tôi quặn lên một nỗi niềm không lời. Sau đó nhỏ bảo rằng: “Khi tớ cần cậu, cậu đã đi đâu?”. Tôi chưng hửng. Tôi đã bỏ rơi nhỏ khi nào cơ chứ?
“Không giận nhau bao giờ” — nghe rất đáng sợ. Vì nếu đã giận nhau nhiều lần thì chúng tôi sẽ có kinh nghiệm để đối phó với tình huống và cùng nhau giải quyết. Nhưng chúng tôi luôn nhường nhịn nhau. Để rồi khi mọi thứ bùng nổ, tất cả đã quá trễ…
Dần dà, niềm kiêu hãnh của mỗi đứa đủ sức công phá một tình bạn kéo dài hơn chục năm trời. Không ai nói với ai lời nào. Khi nhỏ nói, tôi không đáp lại vì cảm thấy bất lực. Tôi chia sẻ với nhỏ thì nhỏ xua tay như không nghe. Lên mạng BUZZ không trả lời. Gọi điện không bắt máy…
Và tôi biết, mọi thứ đã chấm dứt
Nếu bạn yêu, thì khi chia tay, bạn dễ dàng quay lại. Còn bọn tôi, chia tay rồi thì chắc chắn không bao giờ quay trở lại nữa, khi khoảng cách cả hai trở nên quá xa. Mọi thứ đã vượt quá giới hạn và có nói gì, làm gì thì cũng đã muộn mất rồi… Chúng tôi không hề khóc khi rời xa nhau, không hề rưng rưng khi tình bạn chẳng còn…
Khi đã quá thân mà mâu thuẫn chợt xuất hiện, sẽ đến lúc nó lên cao trào khi cả hai cứ để cái tôi của mình lấn át… Tôi với nhỏ xa nhau rất lãng, không ai biết lí do là gì. Những cảm xúc tinh thần cứ lặn ngụp trong tâm trí tuổi mới lớn, những suy nghĩ nông cạn cứ thế tuôn trào…
Đã vài năm rồi, chúng tôi không trò chuyện, dù ở rất gần nhau và biết rõ mọi thông tin về nhau. Nhiều người cho rằng bọn tôi nhảm, và quan trọng hóa mọi thứ. Nhưng thời gian trôi, quan điểm cũng đã khác xưa. Xa nhỏ, tôi trở thành một con người khác và nhỏ cũng thế. Chúng tôi không thể hàn gắn được nữa.
Thôi thì cứ để kỉ niệm đẹp ngủ yên. Trong tình yêu, chỉ được phép chọn một, nhưng ở tình bạn, ta có quyền lựa chọn rất nhiều. Và tôi tin, nhỏ cũng hiểu như vậy…
Nếu thời gian quay ngược lại, có thể chúng tôi vẫn sẽ không thể làm bạn, dù suy nghĩ trưởng thành. Có đôi khi, quá giống nhau ở một vài tính cách cũng là trở ngại đấy, bạn ạ