MaiMaiYeuANH_23/10/1995
10-16-2010, 05:08
Mưa , mỗi lần nhìn hạt mưa rơi rơi pên hiên nhà t lại nhớ đến Phương , 1 người pạn đã rất thân với t lúc nhỏ . Có thể nói tuổi thơ của t ko hề hạnh phúc , khi t học lớp 3 thì cha mẹ t chia tay nhau , đó là 1 cú sốc lớn đối với tôi từ 1 cô pé vui vẻ lúc nào cũng tươi cười ,t trở nên ít nói và lun tự cô lập pản thân mình với pạn pè trong lớp , vì thế tôi có rất ít pạn , thậm chí là ko có.Có lẽ ôg trời thương xót cho t nên đã pan tặng Phương cho t. T wen Ph trong 1 lần lên ông ngoại nghỉ hè, Ph là 1 người rất hòa đồng , trog khi pọn trẻ ở gần nhà ngoại tôi ko thix tôi và thường ăn hiếp t thì Phương lun giúp đỡ tôi và nhờ Ph mà t đã vui vẻ hơn rất nhiều.Nhưng ngày định mệnh đó đã đến , khi đến nó đến 1 mình , nhưng khi đi tại sao nó lại mang theo cả Ph cơ chứ?. Hôm đó t nhớ rất rõ là 1 ngày mưa tầm tã , đôi giày mà t thix nhất ( do cha mẹ cùng mua tặng sinh nhật t nên t rất quí nó) đã pị ai đó giấu đi , tôi khóc , khóc rất nhiều vì tôi xem đó là minh chứng rằng t đã từng có . Ph thấy t khóc nên đi tìm đôi giày ấy cho t và chiều hôm đó thì Ph cũng mất tích , 3 hôm sau với sự tìm kiếm của cả xóm và chính quyền , thì đã tìm đc Phương , nhưg tất cả chỉ là 1 cái xác , tôi đau đớn đến nghẹt thở ,nước mắt của tôi lăn dài trên má, chỉ vì tìm kiếm giày cho tôi mà Ph đã trượt chân xuốg sôg trong khi Ph ko hề pít pơi .Sau cái chết của Ph t đã cứg cỏi hơn rất nhiều vì tôi pít Ph ko mún nhìn thấy t khóc và mềm yếu . hôm ưa khi học thêm môn lý , 1 người pạn đã giấu giày t , t lập tức ko kìm chế đc mình , t chợt nhận ra rằng với t ko gì có thể thay thế Ph hay làm lưu mờ hình póng pạn ấy trog lòg tôi . Ph ơi dù thế nào đi nữa thì T tin chắc rằng Ph sẽ mãi là người pạn thân yêu nhất trong lòng T