amhonkhongtan
11-14-2010, 07:34
Nó: hơi khùng khùng… chỉ số IQ hơi… cao cao, tính tình… bà chằn, ghét con trai nhưng sau đó thì… hok bít nữa, hok đẹp hok xấu, hok đen hok trắng, hok cao hok lùn (lúc đầu), nói chung thân hình cân đối, ăn hàng số một, hoàn cảnh gia đình… đọc đi rùi bít há…^0^
Nó bước ra khỏi nhà trước ánh mắt lạnh lùng của mọi người. Buông một cái thở dài, nó chạy bộ nhanh tới trường.
- Ở cái nhà này lâu chút nữa chắc chết qué!!!......hơi iiiiiiiii… lại trễ nữa rồi.
Khi nó thăng thiên tới thì cổng chùa… í nhầm… cổng trường đã khép lại. Nó phải dùng cái giọng oanh vàng và nét mặt dễ thương nhất mới dụ được ông bảo vệ.
- Chú ui, làm ơn đi mà. Kon bị kẹt xe, cho kon vô lớp đi chú…….
- Hay nhỉ, kon đi bộ mà bị kẹt xe ak? – mặt ổng gian gian.
"Chết! tự nhiên ngu đột xuất zậy chời" nó đau đớn nhăn mặt. Rõ ràng nó chạy bộ mà.
- Dạ tại kẹt xe nên kon bỏ xe ngoài đường rùi chạy bộ zô đây. Trễ rùi chú ơi, cho kon zô đi, chú hiền từ nhân hậu zậy, nhìn là biết chú đầy tình cảm. giúp kon nha chú.
- Thôi được rùi… lần này thui nghen.
Ổng làm mặt miễn cưỡng lắm nhưng nó thừa biết ổng đang nỡ mũi bự như cái thúng… Nó chạy zô lớp với tốc độ ánh sáng và không quên tống lại cho ông bảo vệ dễ thương tiếng cám ơn. Lớp của nó ở lầu hai nên nó chạy té khói. Leo lên mấy cái cầu thang mệt không thở ra hơi. "lần sau đề nghị trường làm thang máy mới được". May cho nó, pà cô vô sau nó 10 giây nên vừa đặt cái parabol xuống ghế là bả đặt chân vào lớp. Kon Hằng ngồi kế khìu nó:
- Ê, mày làm bài tập hết chưa?
- Mày hỉu tao mừa, có khi nào tao làm hết đâu, 50% hà.
- Bả mà kỉm là mày no lun kon ơi.
Hằng: bạn thân của nó từ nhỏ. Xinh đẹp, thông minh, học giỏ nhưng nhút nhát, và hiền khô hà…… gia đình cũng không giàu lắm nhưng cũng thuộc dạng khá giả dư ăn…
Nó chống tay nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp trước mắt, lỡ cô mà kiu nó lên làm bài tập thì có nước độn thổ. Môn văn nó không tệ lắm nhưng không giỏi, mà pà cô thì có thù với nó từ trước. Nó đau đớn nhớ lại lần đó…
- Ê, kon kia, mày nghe tao kiu không hả? – Kon Khanh hùng hổ nhìn nó.
- Mày kiu ai? Trường này hổng có ai tên "kon kia" hết.
- Mày đừng có tào lao. Kon ngu cũng biết tao kiu ai mà?
- Vậy là tao không ngu nên tao không biết. Tao không nói nhìu với mày nữa, có gì nói đi? – nó vẫn thản nhiên
- Mày ngon lắm! hôm qua dám lên mặt, còn dám dạy đời em tao nữa. Mày sắp chết rồi biết không? – kon đó nói mà còn nhướng mắt lên đe dọa.
- Hả? a hahahaha, thì ra chuyện đó. Haha ai mượn em mày học lớp 9 rùi mà không biết ngượng, đi giựt cây kem của thằng nhóc mới cóa 5 tuổi. không biết dạy nó mà còn kiếm chuyện – câu sau nó nói nhỏ lắm, nhưng tại t/g thính tai. Hihi
- Axxxx, được lắm, mày muốn chết thì cho mày chết
Nói rùi kon nhỏ nhào vô nắm tóc nó. Tóc nó hơi dài dài nên dễ tóm lắm. Nó bực quá, co chân đá kon kia một phát ngay bụng, kon nhỏ đau quá khóc um sùm như kon nít. Vậy là má kon kia – bà cô dạy văn của nó chạy tới tặng nó nguyên một bài diễn văn dài cả cây số rồi lôi nó lên ban giám hiệu. Nó bị chép bản kiểm điểm vì tội đánh bạn. Tức lắm nhưng không nói gì được, vậy là từ đó môn văn của nó xuống dốc, còn pà cô thì xem nó như kẻ thù.
Đang mãi mơ màng về quá khứ đẹp tươi đó, nó nghe tiếng ai eo ** lôi ngược nó về thực tại:
- Thiên, cho tôi biết tại sao lúc đó phong trào thơ mới lại phát triển mạnh?
- Dạ….. vì…vì...người ta…. chán thơ cũ….
- Em không chú ý à, thật là không nói nổi. Học hành kiểu này thì làm sao tiến bộ chứ…@#$%^&*&^%$$#
Lại một lần nữa pã diễn thuyết, nó nghe riết nhàm rùi, mấy kon bạn thở dài thương cho nó, lần này lại lên sổ đen nữa cho koi.
Nó là học sinh lớp A, tuy chỉ là học sinh khá nhưng cũng vinh dự là học sinh trong lớp chuẩn của khổi 11.
Qua hết hai tiết học, nó vội phóng xuống căn tin mà không quên kéo thêm kon Hằng. Hằng là bạn thân nhất của nó, học giỏi lắm nhưng không cứng đầu như nó. Trong lớp hầu như nó chỉ có một vài bạn gái, còn bạn trai thì tuyệt đối không. Nó ghét con trai. Không biết từ lúc nào, con trai đã trở thành kẻ thù của nó. Có chuyện gì trong quá khứ của nó chăng? (mún bít hok?đọc đi từ từ bít)
Sáng giờ nó chưa ăn gì nên nó vội vội vàng vàng như kẻ bị bỏ đói cả tháng trời zậy. Nó dẹp loạn hai bên rồi kéo kon bạn len zô, hối bà chủ căn tin
- Dì ơi cho kon hai ổ bánh mìn, nhanh lên nha dì.
- Mày kiu cho tao lun hả?
- Hok dám, pà ăn thì tự kiu đi, tui kiu cho tui hà.
- Kon quỷ, ăn gì dữ zậy, heo chắc?
- Kệ, đói quá, nói chơi thui, ăn gì kiu cho?
- Sanwich đi
Hai kon ăn như điên rồi chạy zô lớp. Trống đánh cái tùng, cứ như trống đình trống chùa chứ hok giống trống trường chút nào. Tan học nó mệt mỏi lếch cái xác về nhà. Nó đi giống mấy con bụi đời lang thang. Nhìn nó có gì đó bụi bụi, mái tóc tỉa so le che một bên mắt. Tóc nó đen lắm, đen như màu mắt của nó zậy. Nó không có gì đặt biệt cả, ngoại trừ đôi mắt to tròn ngây thơ nhưng nhí nhảnh, nghịch ngợm.
Tối tối nó hay đi lang thang trên đường, nó không thích ở nhà, nó chán cái nhà đó lắm. Cứ đi lang thang đến gần nửa đêm mới về. Thường thì nó zô tiệm net, vô công viên hay đi dạo vòng vòng. "hôm nay trời không nắng, hôm nay trời không mưa…" nó đi mà đọc ráp lảm nhảm một mình cứ như kon khùng. Trước có gì mà người ta bu đông thế không biết, tò mò quá nên nó tiến tới xem.
Thì ra người ta đang bu trước cổng một ngôi nhà, đúng hơn là căn biệt thự, mỗi ngày nó thường đi học ngang nơi đây nên nó bít Cái biệt thự này mới vừa xây xong thôi, khởi công cả nữa năm trời, công phu quá mà. Chiếc xe đen bóng loáng đời mới mở cửa, một nam, một nữ, một con bé nhỏ xíu và một thằng nhóc trạc tủi nó bước xuống xe. Chắc họ là chủ căn nhà này. Nó đoán họ là một ông bà chủ công ty nào đó. Trông cũng khá quý phái. Nó nhếch mép, nó khinh những người giàu có. Nó khinh…
Hai hôm nay không có gì đặc biệt, nó vẫn đi học, đi về, tối tối lại đi dạo, tưởng chừng cuộc sống vô vị của nó cứ típ diễn như vậy thì tình cờ một chuyện happen…
Nó cắm đầu chạy nhanh đến trường, lại trễ nữa rùi. Chán thật, lúc nào cũng nướng tới khét lun mới zậy. Nó chạy nhanh lắm, mỗi ngày đều zậy mà. Đang chạy nhắm mắt nhắm mũi thì …rầm… nó đụng phải cột đèn hay cột điện gì đó, văng ra cả thước, hình như ai cắm cây cột điện sai chổ thì phải. Nó lồm cồm bò dậy, hix, xây xát nhẹ thui nhưng ê cả mình. Vừa đứng thẳng lên thì một giọng nói "dễ thương" làm nó choáng:
- Đi đứng kỉu gì zậy hả? kon mắt để sau lưng à? Mới sáng ra gặp toàn thứ gì đâu không...
Thì ra là khi này nó đâm sầm vào một thèn kon trai mà tưởng là cột điện. Nó hết hồn, hình như tại nó đi đứng không cẩn thận thì phải. vậy thì xin lỗi thui
- Xin lỗi nha, tui bị trễ học nên chạy nhanh quá, thành thật xin lỗi – Nó dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhất, từ trước giờ mấy từ đóa chỉ sử dụng cho việc nhờ vả, năn nỉ người khác thui.
- Người gì đâu……
- Tui xin lỗi rùi, không còn gì nữa, tui đi đây…
- Cô giỏi thật, đụng tui mún choáng váng lun mà xin lỗi là thui sao?
- Vậy mún gì hả? tiền hay kim cương hột xoàn tui đây không cóa, tui nghèo lắm, không đền nổi đâu.
- Tiền thì tui không thiếu, đốt cô cũng chết nữa. Mà cô cũng lớn gan thật, dám nói chuyện với tui kiểu đó…
- Rùi sao hả? Bây giờ mún gì nói lẹ, tui trễ rồi. Mệt thật
- Hứ! người như cô thì chẳng có thứ gì đáng cho tui cần cả…
- Ê, nói xong chưa, bực rùi nha. Cái đồ công tử bột chẳng ra giống gì. Tưởng mình hay lắm hả? Tui đây xin lỗi là hết trách nhiệm rùi. Nhà giàu là ngon lắm hả? chỉ là một đám kiu ngạo, chảnh chẹ…
- Ê, cô nói gì hả? cô có tin là tui cho cô một trận không. Đừng tưởng là kon gái là tui nhịn nha. Cái thứ xấu xí hung dữ mà còn làm phách. Kon gái như cô thì ế chắc rồi hahahaha – Hắn kèm theo môt nụ cười chọc tức.
- Rồi sao hả? Cái thứ như anh thì cũng chẳng hơn gì đâu. Mà anh phải kon trai không hả? kon trai đâu có nói dai nói dài nói dở như anh, kon trai mà đứng đó đôi co với con gái, hứ! Anh chắc là một con ác quỷ ma vương duy nhất còn sót lại trên đời. Trời ơi xui quá, mới sáng mà đụng nhầm quái thú rùi!!!!!!!!!
Nói rồi nó phóng một mạch bỏ lại tên đó với cái đầu bốc khói. Đôi co với tên đó làm nó mất cả tiết học. Tức chết được, dám bảo nó xấu xí. "Đồ vô duyên, đừng để pà gặp lại." nó **** thầm rồi lùi lũi vô trường, lại típ tục điệp khúc năn nỉ nịnh nọt rùi…
Vô được lớp nó mừng mún chết. Vừa ra tiết một, cũng may là tiết văn. Nó thở phù rùi nằm dài xuống bàn
- Làm gì mà mày bỏ tiết 1 zậy?
- Tao đâm nhầm một con ma vương dưới đất chui lên, vậy là cãi lộn một hồi mới vô được.
- Lại đi học trễ rồi chạy nhắm mắt nhắm mũi chứ gì. Tao biết lắm mà. Ê mà nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới.
- Đâu, có thấy ma nào mới đâu, toàn mấy cái mặt cũ mèm.
- Chưa zô, tiết 3 lận, nghe nói giàu lắm, mới chuyển tới.
- Giàu à? – nó hỏi, nở một nụ cười khinh miệt.
Ra chơi nó lại vội vàng lao xuống căn tin. Lúc nào cũng vậy riết rùi cả căn tin ai cũng nhường đường vì sợ nó tông phải. Vừa tém xong bữa ăn nó lại vội vào lớp vì trống chùa lại đánh.
Ông thầy chủ nhiệm bước vào, chắc là dẫn bạn mới vô, "hi vọng là một cô gái dễ thương không chảnh chọe".
- Các em, hum nay chúng ta có pạn mới vừa chuyển về, bạn tên là Nguyễn Hoàng Khánh Nam. Các em nhớ giúp đỡ, đừng chọc phá bạn đấy.
Ông thầy dặn dò, ổng biết lớp này học giỏi nhưng quậy cũng là vô địch. Nghe tên là biết con trai rùi. "Chán thật! toàn thứ mình ghét" nó nghĩ. Rồi tên đóa bước zô lớp. Mấy đứa con gái nhao nhao khen lấy khen để còn nó thì đơ như cây cơ. Tên đó là thèn hồi sáng nó đụng phải, sao xui vậy không biết. Mặt nó bùn thấy tụi nghiệp. Chắc là thằng đó sẽ gây chuyện với nó cho koi. Hic, kì này tiu rùi. Con bạn kế bên đâu biết tâm trạng của nó, cứ tân bốc thằng nhỏ đáng ghét kia
- Trong cool quá, Thiên nè, kì này mấy thằng hot boy trường mình lép hết.
- Hic, cool khỉ mốc! Chết tao rùi, thằng đó là thằng tao đụng hồi sáng đó…
- Trời! Trùng hợp vậy hả… - con Hằng há hốc mồm còn nó chỉ biết than thân trách phận. Thằng nhóc được xếp ngồi sau lưng nó, càng tiu. Trước khi về chổ, thằng nhóc còn bíu cho nó một nụ cười nham hiểm chít người:
- Trái đất tròn thật đấy.
Vậy là từ đây đời nó khổ rùi. Mấy đứa trong lớp ngơ ngác nhìn nó không hỉu chuyện gì. Đám con gái háo sắc thì cứ làm duyên làm dáng, đi qua đi lại làm nó nhức cả đầu. Chắc tụi nó chưa thấy trai lần nào hết hay seo ấy. Nó ngồi đó mà nghe lạnh lạnh sau gáy. Nó biết có một ánh mắt không thiện cảm gì đang nhìn nó mỉa mai. Ba tiết học cuối nó như ngồi trên đóng lửa, nhưng cũng may là thằng nhóc không phản ứng gì. Tan học nó gom tập phóng nhanh ra cửa, để lại con bạn kế bên đang cười nắc nẻ. Nó chạy thật nhanh ra cổng, chiếc xe sang trọng mà nó thấy bữa trước đang đậu ở đó, chắc là rước tên ma vương đó chứ không ai. Nó quay lại thì thấy hắn cũng vừa bước ra khỏi lớp, mấy đứa con gái bu theo xin hình xin chữ kí tùm lum. Thật là mê trai hết biết. Nó đi bộ về nhà, "mệt mỏi thật, vậy là có thêm một kẻ thù nữa". Sao nó có nhìu kẻ thù thế không bít?. Đang suy nghĩ vẫn vơ, chợt có ai gọi làm nó giật mình
- Ê, cô sẽ khổ dài dài đấy con nhóc cứng đầu khó ưa.
- Hứ! tui sợ quá, run hết rùi đây này. Thằng khùng!
Nói rồi nó chạy nhanh bỏ lại tên đó ngồi trên xe tức xì khói. Không bít sao nó cảm thấy thích thú khi làm hắn ta tức. Dù gì thì cũng cẩn thận mới được, phải chuẩn bị tinh thần đối phó với hắn. Nó nhìn ra phía sau thì thấy xe hắn đang trờ tới, nó vội rẽ trái, đi vòng đường khác về nhà.
Nhân vật mới đây: Nguyễn Hoàng Khánh Nam, kon một tập đoàn thời trang lớn lém nha, đẹp chai hết zẩy nhưng lạnh lùng, kon gái bu rần rần nhưng đều bị hắn hất hủi... chỉ số IQ cao ngất ngưỡng
Buổi chiều lại phải học 2 tiết hoạt động ngoài giờ nữa, nhưng cũng vui, thường thì cô cho lớp chơi trò chơi. Bình thường tới tiết này nó hào hứng lắm, vì nó năng động thế mà. Nhưng hum nay zui seo nổi. Thấy cái mặt tên chết bầm đó là nó không còn vui vẻ nổi nữa. Ác nổi hắn lại được phân công điều khiển nữa chứ. Chơi trò khủng bố, thường thì trò này nó vô địch, không ai hạ nổi, vậy mà hum nay lại bị chết tươi. Một đám con gái bụm chặt miệng nó lại, không kêu số khác được nữa. Chơi ăn gian, chắc là thèn đó âm mưu từ trước đây mà. Nó ấm ức lắm nhưng nghĩ đây là trò chơi thui, "không sao, chỉ bị phạt thui mà". Rùi nó ngậm ngùi cay đắng: cô cho bạn mới được quyền lựa chọn hình phạt phạt mấy bạn thua. Chết chắc rùi. Chắc là hắn sẽ dùng hình phạt dã man nhất để chơi xỏ nó. "Trời ơi, khổ thân tui"
- Chúng ta sẽ phạt mấy bạn này như thế nào đây? Mấy bạn có ý kiến gì hay không – cái tiếng đáng ghét vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy dao gâm trong đó
- phạt đi...phạt đi...
- đúng òy đó, phạt tụi nó đi
cho tụi nó nhảy cóc đi...
- làm con vịt đi...
múa lửa đi
tụi nó khủng bố ầm ầm làm nó choáng. thiệt lè kinh khủng quá
- Mình có ý này, hay là chúng ta bắt mấy bạn mỗi người hát một bài hát, được không? - giọng nói hắc ám vang lên
- Hay quá
- Ok
- Trời ơi ý tuyệt quá
- Đẹp trai mòa còn thông minh nữa
- Thần tượng của lòng tui
Nó bước ra khỏi nhà trước ánh mắt lạnh lùng của mọi người. Buông một cái thở dài, nó chạy bộ nhanh tới trường.
- Ở cái nhà này lâu chút nữa chắc chết qué!!!......hơi iiiiiiiii… lại trễ nữa rồi.
Khi nó thăng thiên tới thì cổng chùa… í nhầm… cổng trường đã khép lại. Nó phải dùng cái giọng oanh vàng và nét mặt dễ thương nhất mới dụ được ông bảo vệ.
- Chú ui, làm ơn đi mà. Kon bị kẹt xe, cho kon vô lớp đi chú…….
- Hay nhỉ, kon đi bộ mà bị kẹt xe ak? – mặt ổng gian gian.
"Chết! tự nhiên ngu đột xuất zậy chời" nó đau đớn nhăn mặt. Rõ ràng nó chạy bộ mà.
- Dạ tại kẹt xe nên kon bỏ xe ngoài đường rùi chạy bộ zô đây. Trễ rùi chú ơi, cho kon zô đi, chú hiền từ nhân hậu zậy, nhìn là biết chú đầy tình cảm. giúp kon nha chú.
- Thôi được rùi… lần này thui nghen.
Ổng làm mặt miễn cưỡng lắm nhưng nó thừa biết ổng đang nỡ mũi bự như cái thúng… Nó chạy zô lớp với tốc độ ánh sáng và không quên tống lại cho ông bảo vệ dễ thương tiếng cám ơn. Lớp của nó ở lầu hai nên nó chạy té khói. Leo lên mấy cái cầu thang mệt không thở ra hơi. "lần sau đề nghị trường làm thang máy mới được". May cho nó, pà cô vô sau nó 10 giây nên vừa đặt cái parabol xuống ghế là bả đặt chân vào lớp. Kon Hằng ngồi kế khìu nó:
- Ê, mày làm bài tập hết chưa?
- Mày hỉu tao mừa, có khi nào tao làm hết đâu, 50% hà.
- Bả mà kỉm là mày no lun kon ơi.
Hằng: bạn thân của nó từ nhỏ. Xinh đẹp, thông minh, học giỏ nhưng nhút nhát, và hiền khô hà…… gia đình cũng không giàu lắm nhưng cũng thuộc dạng khá giả dư ăn…
Nó chống tay nghĩ đến viễn cảnh tươi đẹp trước mắt, lỡ cô mà kiu nó lên làm bài tập thì có nước độn thổ. Môn văn nó không tệ lắm nhưng không giỏi, mà pà cô thì có thù với nó từ trước. Nó đau đớn nhớ lại lần đó…
- Ê, kon kia, mày nghe tao kiu không hả? – Kon Khanh hùng hổ nhìn nó.
- Mày kiu ai? Trường này hổng có ai tên "kon kia" hết.
- Mày đừng có tào lao. Kon ngu cũng biết tao kiu ai mà?
- Vậy là tao không ngu nên tao không biết. Tao không nói nhìu với mày nữa, có gì nói đi? – nó vẫn thản nhiên
- Mày ngon lắm! hôm qua dám lên mặt, còn dám dạy đời em tao nữa. Mày sắp chết rồi biết không? – kon đó nói mà còn nhướng mắt lên đe dọa.
- Hả? a hahahaha, thì ra chuyện đó. Haha ai mượn em mày học lớp 9 rùi mà không biết ngượng, đi giựt cây kem của thằng nhóc mới cóa 5 tuổi. không biết dạy nó mà còn kiếm chuyện – câu sau nó nói nhỏ lắm, nhưng tại t/g thính tai. Hihi
- Axxxx, được lắm, mày muốn chết thì cho mày chết
Nói rùi kon nhỏ nhào vô nắm tóc nó. Tóc nó hơi dài dài nên dễ tóm lắm. Nó bực quá, co chân đá kon kia một phát ngay bụng, kon nhỏ đau quá khóc um sùm như kon nít. Vậy là má kon kia – bà cô dạy văn của nó chạy tới tặng nó nguyên một bài diễn văn dài cả cây số rồi lôi nó lên ban giám hiệu. Nó bị chép bản kiểm điểm vì tội đánh bạn. Tức lắm nhưng không nói gì được, vậy là từ đó môn văn của nó xuống dốc, còn pà cô thì xem nó như kẻ thù.
Đang mãi mơ màng về quá khứ đẹp tươi đó, nó nghe tiếng ai eo ** lôi ngược nó về thực tại:
- Thiên, cho tôi biết tại sao lúc đó phong trào thơ mới lại phát triển mạnh?
- Dạ….. vì…vì...người ta…. chán thơ cũ….
- Em không chú ý à, thật là không nói nổi. Học hành kiểu này thì làm sao tiến bộ chứ…@#$%^&*&^%$$#
Lại một lần nữa pã diễn thuyết, nó nghe riết nhàm rùi, mấy kon bạn thở dài thương cho nó, lần này lại lên sổ đen nữa cho koi.
Nó là học sinh lớp A, tuy chỉ là học sinh khá nhưng cũng vinh dự là học sinh trong lớp chuẩn của khổi 11.
Qua hết hai tiết học, nó vội phóng xuống căn tin mà không quên kéo thêm kon Hằng. Hằng là bạn thân nhất của nó, học giỏi lắm nhưng không cứng đầu như nó. Trong lớp hầu như nó chỉ có một vài bạn gái, còn bạn trai thì tuyệt đối không. Nó ghét con trai. Không biết từ lúc nào, con trai đã trở thành kẻ thù của nó. Có chuyện gì trong quá khứ của nó chăng? (mún bít hok?đọc đi từ từ bít)
Sáng giờ nó chưa ăn gì nên nó vội vội vàng vàng như kẻ bị bỏ đói cả tháng trời zậy. Nó dẹp loạn hai bên rồi kéo kon bạn len zô, hối bà chủ căn tin
- Dì ơi cho kon hai ổ bánh mìn, nhanh lên nha dì.
- Mày kiu cho tao lun hả?
- Hok dám, pà ăn thì tự kiu đi, tui kiu cho tui hà.
- Kon quỷ, ăn gì dữ zậy, heo chắc?
- Kệ, đói quá, nói chơi thui, ăn gì kiu cho?
- Sanwich đi
Hai kon ăn như điên rồi chạy zô lớp. Trống đánh cái tùng, cứ như trống đình trống chùa chứ hok giống trống trường chút nào. Tan học nó mệt mỏi lếch cái xác về nhà. Nó đi giống mấy con bụi đời lang thang. Nhìn nó có gì đó bụi bụi, mái tóc tỉa so le che một bên mắt. Tóc nó đen lắm, đen như màu mắt của nó zậy. Nó không có gì đặt biệt cả, ngoại trừ đôi mắt to tròn ngây thơ nhưng nhí nhảnh, nghịch ngợm.
Tối tối nó hay đi lang thang trên đường, nó không thích ở nhà, nó chán cái nhà đó lắm. Cứ đi lang thang đến gần nửa đêm mới về. Thường thì nó zô tiệm net, vô công viên hay đi dạo vòng vòng. "hôm nay trời không nắng, hôm nay trời không mưa…" nó đi mà đọc ráp lảm nhảm một mình cứ như kon khùng. Trước có gì mà người ta bu đông thế không biết, tò mò quá nên nó tiến tới xem.
Thì ra người ta đang bu trước cổng một ngôi nhà, đúng hơn là căn biệt thự, mỗi ngày nó thường đi học ngang nơi đây nên nó bít Cái biệt thự này mới vừa xây xong thôi, khởi công cả nữa năm trời, công phu quá mà. Chiếc xe đen bóng loáng đời mới mở cửa, một nam, một nữ, một con bé nhỏ xíu và một thằng nhóc trạc tủi nó bước xuống xe. Chắc họ là chủ căn nhà này. Nó đoán họ là một ông bà chủ công ty nào đó. Trông cũng khá quý phái. Nó nhếch mép, nó khinh những người giàu có. Nó khinh…
Hai hôm nay không có gì đặc biệt, nó vẫn đi học, đi về, tối tối lại đi dạo, tưởng chừng cuộc sống vô vị của nó cứ típ diễn như vậy thì tình cờ một chuyện happen…
Nó cắm đầu chạy nhanh đến trường, lại trễ nữa rùi. Chán thật, lúc nào cũng nướng tới khét lun mới zậy. Nó chạy nhanh lắm, mỗi ngày đều zậy mà. Đang chạy nhắm mắt nhắm mũi thì …rầm… nó đụng phải cột đèn hay cột điện gì đó, văng ra cả thước, hình như ai cắm cây cột điện sai chổ thì phải. Nó lồm cồm bò dậy, hix, xây xát nhẹ thui nhưng ê cả mình. Vừa đứng thẳng lên thì một giọng nói "dễ thương" làm nó choáng:
- Đi đứng kỉu gì zậy hả? kon mắt để sau lưng à? Mới sáng ra gặp toàn thứ gì đâu không...
Thì ra là khi này nó đâm sầm vào một thèn kon trai mà tưởng là cột điện. Nó hết hồn, hình như tại nó đi đứng không cẩn thận thì phải. vậy thì xin lỗi thui
- Xin lỗi nha, tui bị trễ học nên chạy nhanh quá, thành thật xin lỗi – Nó dùng từ ngữ nhẹ nhàng nhất, từ trước giờ mấy từ đóa chỉ sử dụng cho việc nhờ vả, năn nỉ người khác thui.
- Người gì đâu……
- Tui xin lỗi rùi, không còn gì nữa, tui đi đây…
- Cô giỏi thật, đụng tui mún choáng váng lun mà xin lỗi là thui sao?
- Vậy mún gì hả? tiền hay kim cương hột xoàn tui đây không cóa, tui nghèo lắm, không đền nổi đâu.
- Tiền thì tui không thiếu, đốt cô cũng chết nữa. Mà cô cũng lớn gan thật, dám nói chuyện với tui kiểu đó…
- Rùi sao hả? Bây giờ mún gì nói lẹ, tui trễ rồi. Mệt thật
- Hứ! người như cô thì chẳng có thứ gì đáng cho tui cần cả…
- Ê, nói xong chưa, bực rùi nha. Cái đồ công tử bột chẳng ra giống gì. Tưởng mình hay lắm hả? Tui đây xin lỗi là hết trách nhiệm rùi. Nhà giàu là ngon lắm hả? chỉ là một đám kiu ngạo, chảnh chẹ…
- Ê, cô nói gì hả? cô có tin là tui cho cô một trận không. Đừng tưởng là kon gái là tui nhịn nha. Cái thứ xấu xí hung dữ mà còn làm phách. Kon gái như cô thì ế chắc rồi hahahaha – Hắn kèm theo môt nụ cười chọc tức.
- Rồi sao hả? Cái thứ như anh thì cũng chẳng hơn gì đâu. Mà anh phải kon trai không hả? kon trai đâu có nói dai nói dài nói dở như anh, kon trai mà đứng đó đôi co với con gái, hứ! Anh chắc là một con ác quỷ ma vương duy nhất còn sót lại trên đời. Trời ơi xui quá, mới sáng mà đụng nhầm quái thú rùi!!!!!!!!!
Nói rồi nó phóng một mạch bỏ lại tên đó với cái đầu bốc khói. Đôi co với tên đó làm nó mất cả tiết học. Tức chết được, dám bảo nó xấu xí. "Đồ vô duyên, đừng để pà gặp lại." nó **** thầm rồi lùi lũi vô trường, lại típ tục điệp khúc năn nỉ nịnh nọt rùi…
Vô được lớp nó mừng mún chết. Vừa ra tiết một, cũng may là tiết văn. Nó thở phù rùi nằm dài xuống bàn
- Làm gì mà mày bỏ tiết 1 zậy?
- Tao đâm nhầm một con ma vương dưới đất chui lên, vậy là cãi lộn một hồi mới vô được.
- Lại đi học trễ rồi chạy nhắm mắt nhắm mũi chứ gì. Tao biết lắm mà. Ê mà nghe nói hôm nay lớp mình có học sinh mới.
- Đâu, có thấy ma nào mới đâu, toàn mấy cái mặt cũ mèm.
- Chưa zô, tiết 3 lận, nghe nói giàu lắm, mới chuyển tới.
- Giàu à? – nó hỏi, nở một nụ cười khinh miệt.
Ra chơi nó lại vội vàng lao xuống căn tin. Lúc nào cũng vậy riết rùi cả căn tin ai cũng nhường đường vì sợ nó tông phải. Vừa tém xong bữa ăn nó lại vội vào lớp vì trống chùa lại đánh.
Ông thầy chủ nhiệm bước vào, chắc là dẫn bạn mới vô, "hi vọng là một cô gái dễ thương không chảnh chọe".
- Các em, hum nay chúng ta có pạn mới vừa chuyển về, bạn tên là Nguyễn Hoàng Khánh Nam. Các em nhớ giúp đỡ, đừng chọc phá bạn đấy.
Ông thầy dặn dò, ổng biết lớp này học giỏi nhưng quậy cũng là vô địch. Nghe tên là biết con trai rùi. "Chán thật! toàn thứ mình ghét" nó nghĩ. Rồi tên đóa bước zô lớp. Mấy đứa con gái nhao nhao khen lấy khen để còn nó thì đơ như cây cơ. Tên đó là thèn hồi sáng nó đụng phải, sao xui vậy không biết. Mặt nó bùn thấy tụi nghiệp. Chắc là thằng đó sẽ gây chuyện với nó cho koi. Hic, kì này tiu rùi. Con bạn kế bên đâu biết tâm trạng của nó, cứ tân bốc thằng nhỏ đáng ghét kia
- Trong cool quá, Thiên nè, kì này mấy thằng hot boy trường mình lép hết.
- Hic, cool khỉ mốc! Chết tao rùi, thằng đó là thằng tao đụng hồi sáng đó…
- Trời! Trùng hợp vậy hả… - con Hằng há hốc mồm còn nó chỉ biết than thân trách phận. Thằng nhóc được xếp ngồi sau lưng nó, càng tiu. Trước khi về chổ, thằng nhóc còn bíu cho nó một nụ cười nham hiểm chít người:
- Trái đất tròn thật đấy.
Vậy là từ đây đời nó khổ rùi. Mấy đứa trong lớp ngơ ngác nhìn nó không hỉu chuyện gì. Đám con gái háo sắc thì cứ làm duyên làm dáng, đi qua đi lại làm nó nhức cả đầu. Chắc tụi nó chưa thấy trai lần nào hết hay seo ấy. Nó ngồi đó mà nghe lạnh lạnh sau gáy. Nó biết có một ánh mắt không thiện cảm gì đang nhìn nó mỉa mai. Ba tiết học cuối nó như ngồi trên đóng lửa, nhưng cũng may là thằng nhóc không phản ứng gì. Tan học nó gom tập phóng nhanh ra cửa, để lại con bạn kế bên đang cười nắc nẻ. Nó chạy thật nhanh ra cổng, chiếc xe sang trọng mà nó thấy bữa trước đang đậu ở đó, chắc là rước tên ma vương đó chứ không ai. Nó quay lại thì thấy hắn cũng vừa bước ra khỏi lớp, mấy đứa con gái bu theo xin hình xin chữ kí tùm lum. Thật là mê trai hết biết. Nó đi bộ về nhà, "mệt mỏi thật, vậy là có thêm một kẻ thù nữa". Sao nó có nhìu kẻ thù thế không bít?. Đang suy nghĩ vẫn vơ, chợt có ai gọi làm nó giật mình
- Ê, cô sẽ khổ dài dài đấy con nhóc cứng đầu khó ưa.
- Hứ! tui sợ quá, run hết rùi đây này. Thằng khùng!
Nói rồi nó chạy nhanh bỏ lại tên đó ngồi trên xe tức xì khói. Không bít sao nó cảm thấy thích thú khi làm hắn ta tức. Dù gì thì cũng cẩn thận mới được, phải chuẩn bị tinh thần đối phó với hắn. Nó nhìn ra phía sau thì thấy xe hắn đang trờ tới, nó vội rẽ trái, đi vòng đường khác về nhà.
Nhân vật mới đây: Nguyễn Hoàng Khánh Nam, kon một tập đoàn thời trang lớn lém nha, đẹp chai hết zẩy nhưng lạnh lùng, kon gái bu rần rần nhưng đều bị hắn hất hủi... chỉ số IQ cao ngất ngưỡng
Buổi chiều lại phải học 2 tiết hoạt động ngoài giờ nữa, nhưng cũng vui, thường thì cô cho lớp chơi trò chơi. Bình thường tới tiết này nó hào hứng lắm, vì nó năng động thế mà. Nhưng hum nay zui seo nổi. Thấy cái mặt tên chết bầm đó là nó không còn vui vẻ nổi nữa. Ác nổi hắn lại được phân công điều khiển nữa chứ. Chơi trò khủng bố, thường thì trò này nó vô địch, không ai hạ nổi, vậy mà hum nay lại bị chết tươi. Một đám con gái bụm chặt miệng nó lại, không kêu số khác được nữa. Chơi ăn gian, chắc là thèn đó âm mưu từ trước đây mà. Nó ấm ức lắm nhưng nghĩ đây là trò chơi thui, "không sao, chỉ bị phạt thui mà". Rùi nó ngậm ngùi cay đắng: cô cho bạn mới được quyền lựa chọn hình phạt phạt mấy bạn thua. Chết chắc rùi. Chắc là hắn sẽ dùng hình phạt dã man nhất để chơi xỏ nó. "Trời ơi, khổ thân tui"
- Chúng ta sẽ phạt mấy bạn này như thế nào đây? Mấy bạn có ý kiến gì hay không – cái tiếng đáng ghét vang lên nhẹ nhàng nhưng đầy dao gâm trong đó
- phạt đi...phạt đi...
- đúng òy đó, phạt tụi nó đi
cho tụi nó nhảy cóc đi...
- làm con vịt đi...
múa lửa đi
tụi nó khủng bố ầm ầm làm nó choáng. thiệt lè kinh khủng quá
- Mình có ý này, hay là chúng ta bắt mấy bạn mỗi người hát một bài hát, được không? - giọng nói hắc ám vang lên
- Hay quá
- Ok
- Trời ơi ý tuyệt quá
- Đẹp trai mòa còn thông minh nữa
- Thần tượng của lòng tui