PDA

View Full Version : truyendaitap.2



amhonkhongtan
11-14-2010, 07:35
Thiệt hít chịu nổi mấy con nầy, hát thì hát, sợ gì. Nó hát cũng được lắm chứ bộ, nhưng kì này nó sẽ hót bài một con vịt. 12 đứa vừa thi hành xong nhiệm vụ, tới lượt nó thì…

- Các bạn ơi, nãy giờ chúng ta nghe nhạc dân ca, thiếu nhi không hà, hay bây giờ mình cùng nghe nhạc trẻ nhá. Mình đề nghị bạn cuối cùng tặng lớp một bài nhạc hot…

- Oái sao kì zậy? hát bài gì là quyền của tui…

- Bị phạt mà lắm mồm thế, cả lớp ơi, nhất trí không?

- Đồng ý, đồng ý….. – cả lớp nhao nhao lên.

"Hic, phản hic rùi, có mới nới cũ, cả con Hằng cũng zậy, kì này dần cho nó một trận cho bít".

- Nhưng…nhưng tui bị đau họng, hok hát nổi…

- Thiệt hok đó! – lại cái giọng trời đánh zô ziêng đó

- Axxxxxx hok lẽ xạo. – nó hùng hổ

- Vậy tính sao giờ - một đứa la lên – hok lẽ tha con Thiên

- Hok công bằng

- Hok chịu

- Thui thui được rùi…zậy tui đọc thơ hén, ok nha!!!!!!!!!!! Làm ơn đi!!!!!!!!!

- Ok – cả lớp đồng thanh

- Cám ơn cám ơn rất nhìu – nó cảm động vì được đồng tình – Nghe nha, thơ tui đạo…nên đừng có mà thắc mắc gì hết, mọi thắc mắc xin liên hệ Google.com hén

- Ok ok nhanh nhanh đi

- …sống trong Toán… chết zùi trong Lí…

những chái tim… thấy Hoá… kinh hoàng

đêm mơ Văn… lệ nhỏ hai hàng

ngày Sử, Địa… chập chờn… ám ảnh

Anh Văn…thức triền miên đêm lạnh

ngập đầu Sinh…nhục chí anh hùng

thêm Công Dân…điệp điệp…trùng trùng

gục lên sách…quên đời mười bảy

…dạ em sin hết ạ!!!!!!!!!!!!!!

- Bốp….bốp…bốp…lẹp bẹp… lẹp bẹp… cộp…cộp…cộp…

Khán giả zỗ tay rần rần, huýt sáo ầm ĩ, đúng là thơ…đạo, hay quá là hay…

tự nhiên nó nghĩ được một ý…

- Mí cô mí bác lớp mình ơi! Hay mình chơi trò khác đi há

- Trò gì????????????

- Uhm… để buổi học thú vị và zui hơn, mình thi kể chuyện cười đi, được hok?

- Uk được đó – cả lớp đồng thanh, trừ hắn.

"thiệt là con này rảnh hết sức"

- @#%^& ai kể mà hok mắc cười thì bị phạt há.

- Tất nhiên oỳ - cả lớp lại đồng thanh, ôi, thiệt là iu cái lớp này quá đi!!!

- Vậy mình bắt đầu từ bạn mới nhé!– nó nhướng mày. Thì ra âm mưu từ trước đây mà. Tại nó thấy cái mặt lạnh lùng cau có của hắn nên nghĩ ngay cách này, đảm bảo hắn hok kể được cho coi, cả cười mà hắn còn không bít nữa là…

- Tui hok bit trò này, ai bít kể trước đi – hắn liếc xéo nó

- Đúng oỳ đó

- Uk, người ta mới zô bít gì đâu.

- Thui được, zậy ai xung phong cú bồ thằng ma mới – nó chán nản mấy con mê trai.

- Tui, tui nè… - một bà mê trai nè

- Tui, tui cho – hai bà mê trai nè

- Tui nè tui nè… một bà nữa

Chắc lũ con gái lớp này xung phong làm "chị hùng cứ Nam nhân" hết quá. tức chết được.

Con Hương xông pha trận mạc trước

- Mình sẽ giúp bạn Nam đẹp trai – con mẻ đá lông nheo zới Nam một cái – nhưng trước khi kể câu chuyện cực zui, cực zễ thương này thì mình xin có một yêu cầu.

- Iu cầu gì? – nó bực bội

- Đó là bạn hok được kiu anh Nam đẹp chai là thằng, hỉu chưa?????????

Trời. cái con này đúng là hết nói nổi rùi. Tức chết quá

- Câu chuyện cười của Hương heo bắt đầu – Khanh tuyên bố giới thịu

- Một người đi xe máy đụng phải chú chim sẻ đi ngược chìu…thấy chú chim chưa chết nên anh đem về đắp thuốc rùi thả vào lồng.khi tỉnh zậy, tháy mình trong song sắt, chú chim chán nản: "chết cha! Mình tông chết thằng đi xe máy rùi…chắc tù mọt gông đây!!!!!!!!"

- Ha ha ha… ha ha ha ha

- Mắc cười quá, con chim sẻ đó khôn thiệt ha ha ha

Một tràn cười nắc nẻ từ lớp, đứa thì ôm bụng, đứa thì vỗ tay tán thưởng, mắt con Hương long lanh nhìn hắn…

- Tiếp theo… một cuộc thi xạ thủ với ba đội tham dự là Anh, Nhật và Việt Nam. Người Anh lấy ra một quả táo, đặt lên đầu của một gái, lùi xa 100m và bắn, mũi tên bửa trái táo ra làm đôi, người Anh nói: "I’m Sinbad". Người Nhật dùng một quả chanh đặt lên đầu cô gái, lùi xa 150m và bắn, mũi tên cắm phập vào trái chanh, người Nhật nói: "I’m Robinhood". Người Việt Nam nhìn hai đối thủ một cách khinh miệt, lấy một trái sơ ri đặt lên đầu cô gái đẹp nhất, lùi xa 200m và bắn, mũi tên lao vun vút, anh nói… "I’m… sorry".

- Ha ha ha, cái này còn mắc cười hơn nữa nà

- Dở mà còn chảnh, ha ha ha

- Ê, mấy người đang nhạo bán Nước mình đấy à? – nó bực mình

- Ơ ơ không…không phải, chỉ là zui thui mà – tụi nó phân trần.

- Rồi, tới bạn mới đi chứ - nó liếc thằng nhỏ mà đâu bít có mấy chục con mắt đang liếc lại nó.

Nam nhìn lại nó bằng con mắt "lửa đạn" không kém, hừ một tiếng rùi thực hiện nghĩ vụ…

- Con voi đang tắm dưới nước, kiến thấy vậy liền kêu: "ê! Thằng kia, có giỏi bước lên đây!". Voi vừa bước lên vừa hầm hè: "mày mún làm gì????????". Kiến nói: "thui mày xuống tắm típ đi". Voi nói: "vậy mà tao tưởng mày định làm gì". Kiến nói: "thực ra tao mất cái quần tắm, tao chỉ mún xem là mày có lấy không!!!"

…… im lặng…im lặng…

Tụi con gái nhìn nhau… và…

- Ha ha ha, tức cười quá, tức cười chết được

- Anh Nam đúng là có khiếu kể chuyện cười. vỗ tay các bạn…

Lẹp bẹp…lẹp bẹp…

"grrrrrrrừuuuuuu sao có thể nịnh trơ trẽn như zậy chứ, có méc cười chút nào đâu. Đúng là…hizzzzzzzzzzz" nó lắc đầu, thật sự là không nói nổi nữa…

Vậy là kế hoạch chọc quê phá sản, nó bị quê nên lủi ra ngoài nhanh hơn tên lửa, vừa lúc hết tiết.

nó cứ tưởng là dzìa trước sẽ hok phải gặp tên âm binh đó, ai ngờ...

Nó lại đi bộ về, quen quá rùi mà. Không phải nhà nó không có xe mà tại nó thích đi bộ. Hai hàng cây bên đường mát rượi làm khuây khỏa nỗi buồn trong nó. Nó luôn tỏ ra là một cô bé năng động, vui vẻ và nghịch ngợm. Nó quậy phá để che đậy tâm hồn yếu ớt trong nó. Nó thường tạo cho chính nó lớp vỏ gan góc, không sợ gì cả nhưng thật sự thì nó sợ tất cả, nó sợ nhìu thứ lắm, những thứ đã khắc sâu vào kí ức đau thương của nó…

Thằng nhóc đột ngột xuất hiện mà nó không hay không biết, kiểu này có bị đánh lén cũng không hay. Thằng nhóc gọi giật nó lại, một lần… hai lần… rùi ba lần, nó không quay lại, tức quá thằng nhóc bèn chạy lại, quát vào mặt nó:

- Ê kon khùng kia, tui kiu mà không nghe hả??? điếc à??????

- Mặc kệ tui!!!!! Biến đi cho đẹp trời, lảm nhảm phát bực.

- Ê ê, nói năng cho cẩn thận, thiếu gia ta đây tuy không nhỏ nhặt nhưng cũng phải ăn nói cho đàng hoàng…

- Đồ khùng. Thiếu gia hả? biến đi cho rảnh! Đừng có mà nhắc tới cái từ thiếu gia với tui. Ba láp ba sàm.

Nó nói rùi đi thẳng, còn thằng nhóc thì cũng không vừa.

- Kon điên kia, đại thiếu gia nói chuyện với cô là may rùi đấy nhá. Dám có thái độ vậy hả? cô bit tui là ai không?

- Là con ông già tía mấy người chứ ai.Bực mình. Tui không mún nói tào lao với mấy người, cái đồ nhà giàu lắm tiền… xấu xa chỉ biết khinh thường người khác, toàn xem trọng địa vị của mình thôi.

Nó chạy biến đi để lại một khuôn mặt ngơ ngác thấy mà tội.

Hai tháng trời học chung lớp nhưng nó với thằng nhóc đó không nói một câu cho ra hồn. cứ cãi nhau suốt. nhìn thằng nhỏ cái mặt lạnh lùng mà cãi nhau cũng không thua gì nó. Mỗi ngày thằng nhỏ nói một nhìu hơn thì phải. thi HKI xong, nó nhẹ người. Kết quả không cao nhưng nó cũng mãn nguyện. Nó không cố gắn lắm trong việc học nên chỉ thuộc loại khá. Còn thằng nhóc thì điểm số cao chót vót, hạng nhất nhì trong khối.

- Hic, nghĩ có ba bữa mà tao nhớ mày quá Hằng ơi, ê có đem gì hok cho ăn với koi – nó dụ dỗ với cái mặt ngây thơ hít sức làm thằng nhóc ngồi sau cười khúc khích.

- Mày hay quá há. Vậy mà nói nhớ tao, nhớ bánh của tao thì có.

- Đâu có, nhớ bánh là phụ thui, mày mới là chính hihi.

- Thiệt hok đóa? Thui được rùi nể tình mày là bạn thân nhất của tao nên tao chia cho mày nữa cái bánh ngọt. Nà, mốt ăn gì chia lại đó nha.

- Bít rùi, nói dai quá, còn hơn tên Ma vương đó nữa.

Câu nói vô í của nó làm kẻ ngồi sau nổi quạu

- Ê nói ai hả cái Kon kia. Chưa kiếm chuyện à nha.

- Nói ai đâu, nói phong long mà, bộ mấy người là Kon ác quỷ ma vương hay sao mà lên tiếng.

- Cô…cô…tức chết được.

- Hahahaa – nó cười khoái chí còn ai kia thì đang nghĩ về về việc gì đó.

Hai hum sau thằng nhóc mời cả lớp dự sinh nhật, đó cũng là ngày sinh của nó, trùng hợp thật. Nó cũng được mời. Nó thấy hơi tủi thân. Người ta thì được tổ chức sinh nhật linh đình, còn sinh nhật của nó thì lặng thầm không một ngọn nến. nhưng dù sao nó cũng sẽ đến dự, cả lớp đều đi hết mà. Hôm đó cả lớp nó đã kéo đến trước của khu biệt thự. Cánh cổng mở ra, cả căn nhà sáng choang, những bàn tiệc sang trọng được dọn sẵn. nó không ưa những nơi như thế này. Nó ghét, nhưng miễn cưỡng tham gia. Trong nhà không có nhìu người lắm, chắc là họ không mún tổi chức linh đình. Cả lớp ngồi vào bàn. Không hỉu sao mặt nó lạnh tanh, lạnh hơn cả hắn lúc trước. Đám bạn nó nói cười vui vẻ chúc mừng tên đó, cả lớp hát chúc mừng nhưng trên mặt hắn không lộ vẻ hạnh phúc gì cả. Cuối cùng cũng đến phần tặng quà. Mấy đứa con gái trong lớp mỗi đứa ôm món quà ta tướng đến tặng hắn, chắc là gấu bông hay gì đó đắt lắm. Nó thì không cầu kì, chỉ mua chiếc chuông gió, nó lựa màu xanh hi vọng, chắc là hắn thích màu đó vì hắn toàn mặc áo màu đó thui. Hộp quà của nó là bé nhất. Nó chỉ nói một câu gọn ơi là gọn:

- Chúc mừng sinh nhật – rồi nó bước ra nhường chổ cho đứa khác.

Hắn nhìn gói quà của nó, mỉm cười gian lắm

- Cô bán kẹo kéo à! Keo thật, cho tui món quà nhỏ xíu này à? Không bằng một góc của mấy bạn ở đây. – hắn cười nhưng chắc là không có ý xấu

- Không lấy thì cho vào sọt rác. – nó đáp gọn lỏn rùi ra về.

Nó thấy bùn lắm, cứ đi lang thang trên phố, 8 h tối rồi, nhà nào cũng đầy ấp tiếng cười, họ hạnh phúc thật. Chỉ có nó là cô đơn trơ trội một mình. Nó thấy nhớ mẹ quá, tự nhiên nước mặt nó lại rơi. Nó thấy như mình là một vật thừa thải trên cuộc đời này. Có ai cần nó đâu chứ? Có ai quan tâm nó đâu chứ? Nó chỉ là một đứa mồ côi, không có gia đình. Nó ngồi bệt xuống băng ghế đá công viên khóc nức nở. Nó thấy tự nhiên mình yếu đuối quá, chẳng phải bao năm qua nó đã cố cứng rắn lắm sao? Chẳng lẽ những kì tích quậy phá không che đậy được sự yếu đuối trong nó sao? Nó buồn, nó khóc, nước mắt như mưa… Nó đâu biết nãy giờ có một người đứng cạnh nó. Người đó ngồi xuống, không nói gì, chỉ nhìn nó bằng ánh mắt xót thương mang chút hối hận.

Nói nhỏ một chút, kon nhóc này chạy nhanh quá nên t/g làm biếng, không đuổi theo nó mà ở lại xem tình hình nhà Khánh Nam. Khi nó bỏ về với vẻ mặt đó, thằng nhóc đã ngớ ra, hok bít gì hít. Hằng mới cho Nam bít hum nay cũng là sinh nhật của Thiên, cả lớp định qua đây xử xong rùi kéo nó ra quán, tiệc đã được bí mật chuẩn bị hít rùi tính tạo bất ngờ cho nó. Bi h tự nhiên nó bỏ về, bít seo đây. Hằng còn kể về gia đình nó, dĩ nhiên là một phần thui, làm sao Hằng bít hết được. "Thiên ở với bà dì, cha mẹ nó mất lâu rùi, hồi nó lên 7 tủi, gia đình dì nó khá giả nhưng lạnh nhạt với nó lắm,…"

Thằng nhóc Nam thấy hối hận khi chê món quà ấy. "chắc là kon nhóc ấy tủi thân lắm". Vậy là thằng nhỏ bỏ cả bạn bè và bữa tiệc chạy đi kiếm nó.

Bây giờ nó đã không khóc nữa, hết nước mắt rùi. Nó ngẩng đấu lên thì thấy ai đó đang ngồi cạnh nó, nó giật mình đứng dậy. Nó không ngờ thằng nhóc đó lại ngồi cạnh nó từ nãy giờ. Thằng nhóc đó thấy nó khóc… "trời ơi, vậy là bị người khác thấy mình khóc rùi, mà lại là tên trời đánh này nữa chứ" nó hoảng hồn không biết nói gì thì thằng nhóc ghì nó ngồi xuống ghế

- Ngồi đi, tui đâu phải người ngoài hành tinh đâu mà hốt hoảng dữ zậy chời.

- Sao…sao lại ở đây…ở đây bao lâu rùi hả?????????? – nó bực tức

- Cũng lâu… đủ để thấy có người ngồi đây… khóc

- Ai khóc hồi nào? Khùng hả??? tui mà khóc….

- Vậy là tui thấy lầm, được chưa?

Sao hum nay hắn không cãi ỏm tỏi lên như mọi ngày, hắn biết nhường nhịn từ bao giờ nhỉ? Nó ngạc nhiên trong lòng hơi nghi nghi.

- Sao ko ở trong đó đi ra đây làm gì?

- Xin lỗi… khi nãy tui hơi quá đáng… đừng bùn nha

- Không có gì, quen rùi. – nó nói mà mặt không biểu lộ chút cảm xúc.

- Hum nay là sinh nhật…Thiên phải không?

- …Không phải, mệt quá, hỏi nhìu làm gì, về đi!

- Đừng giấu nữa, tui biết hít rùi….

- Giấu gì mà giấu, mà bít gì mà bít

- Hằng kể tui nghe rùi

- Kon này… nhìu chuyện… Mà mặc kệ tui, về đi!

- Ê đủi hoài nha, tui có bệnh đâu mà đủi như đủi hủi zậy chời. Nói cho mà biết, nhìu cô theo tui mà tui còn không nhìn lấy một lần nữa đấy…

- Vậy thì về đi, bực mình.

Tức quá hắn quay về, đi được mấy bước hắn quay lại kéo tay nó đi

- Oái……làm ì vậy… buông ra coi… Điên hả…buông ra..

- Im lặng đi, cả lớp đang chờ…

- Chờ gì hả??? buông ra…….

- Tui bảo là im đi nghe không, người ta tưởng tui bắt cóc cô bây giờ.

- Ê! đang bắt tui đấy, buông ra không tui la à

- La đi coi ai tin không thì bít. Đẹp chai như tui mà đi bắt cóc cô hả? mơ đi

- Vậy thì buông ra…

- Không được, tui có sứ mệnh quan trong là phải đem kon heo như cô về, nếu không mấy pà trong lớp xé xác tui ra mất. – hắn đau khổ hình dung nét mặt phù thuỷ của mấy bà trong lớp

- Ê ai là heo hả? nhìn lại mình đi à nha.

- Cô là heo chứ ai, ăn hàng số một.

- Axxxxxxx nói cho mà biết kon ma vương xấu xa kia, kiu chị là heo nữa thì chị cho nếm mùi đau khổ đấy.

- Em lạy chị, tha cho em, em còn yêu đời lắm…..

- Hahaha

Nó cười, chưa bao giờ nó thấy tên đó đáng iu zậy, kể ra hắn cũng không xấu. Hắn kéo nó đến một cái quán tối om. Thấy sợ sợ sao ấy nên nó khựng lại.

- Ê tới đây chi zậy? Tối quá.

- Tối mới zui, vô lẹ đi pà.

- Thui thui, hok zô đâu, bắt tui zô đó làm gì.

- Ai dám làm gì chị, chị hiền như sư tử ai mà dám đụng.

- Axxx không zô. Chết cũng không zô. Về.

- Ê không đi thì dùng bạo lực à nha.

Nói rùi tên đó lôi mạnh nó vô, thằng nhóc này khỏe quá, nó không ghì lại được. nó miễn cưỡng bức zô cái quán vắng tanh, tự hỏi không bít tên này có chuẩn bị chơi nó một vố không. "hic, tối zữ zậy", nó thấy lo lo. Vừa bước vào cửa thì