amhonkhongtan
11-14-2010, 07:46
- Mày… mày nói gì hả? tao không ngờ qua đây ở mà mày cũng không thay đổi gì. Thật là đáng thất vọng.
- Từ từ mình khuyên con mà anh, anh đừng tức giận… Nam à, thực ra hum nay ba mẹ muốn qua đây xem con sống như thế nào, con khoẻ mạnh zậy ba mẹ mừng lắm…
- Còn gì nữa nói luôn đi – hắn vẫn lạnh lùng
- … thôi thì con hãy nghe lời ba đừng giao du với mấy đứa bạn thấp hèn… và…chuyện đính hôn giữa con và Linh…
- Huỷ bỏ, không bao giờ có. – hắn vẫn không nhìn họ
- Hai tháng sau con phải nghĩ học để tập quản lí công ti – ông chủ tịch bây giờ đã lắng cơn giận.
- Cái gì? Ông nghĩ là tôi đủ năng lực sao?
- Con tự hỉu năng lực của mình mà. Con sẽ làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở Việt Nam trong một năm, sau đó sẽ sang Mĩ
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Con hỉu chuyện gì sẽ xảy ra cho con bé lúc nãy chứ?
Hắn không còn nói gì nữa. ông ta lun theo dõi hắn và nó, ông ta rất tàn nhẫn và độc ác, nếu hắn không nghe lời thì điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với nó, hắn không mún, hắn không mún nó gặp nguy hiểm…
- Từ nay ta sẽ thường xuyên về đây để quản lí con. Và một diều nữa là ta không mún con bé đó ở lại đây. Con không nên gặp con bé đó nữa. con hỉu chứ? – ông ta phóng đôi mắt đe doạ. Hắn ngồi đó như cái xác không hồn.
Họ bước ra khỏi cổng để lại trong nhà một thằng nhóc đang đau đầu và một con nhóc vô tư hok bít gì. Nó cứ nghĩ là họ đến thăm hắn thui, cha mẹ thăm con có gì là lạ.
Nó bước xuống lầu, vẫn hí hửng như thường ngày. Hắn vẫn không biểu lộ nỗi lo lắng ra ngoài.
- Ăn gì tui nấu
- Nấu hết tất cả các món mà cô biết
- Trời, tui biết nhiều món lắm đó, ăn hok hết đâu
- Kiu nấu thì nấu đi, nhìu chuyện
- Ok – nó chán nản chui zô bếp – ê ra chợ mua cho tui vài thứ coi
- Phiền thật – hắn cào nhào nhưng có lẽ nó sẽ không còn phiền phức với hắn nữa, kể từ ngày mai…
Dẫu biết hắn ra đường là đàn bà con gái té rần rần, tai nạn xảy ra đùng đùng nhưng nó vẫn sai hắn đi, tại nó thik sai biểu hắn mừa. hắn về nhà với đống rau quả trông mắc cười lắm. nó làm cả chục món, kì này ăn mệt nghỉ lun.
Nó dọn ra bàn, hắn cũng phụ. Cả hai ngồi vào bàn ăn
Hắn vẫn giữ gương mặt hầm hầm khó chịu
- Phụt……. cô làm món gì đây? Khó ăn quá
- Huh? Tui thấy bình thường mà? Khó ăn gì đâu?
- ọc ọc…. món này nữa, cả món này nữa, tất cả cái món này… cô bít làm thức ăn hok zậy hả? giết tôi à – hắn quát lên
- Ê! Bị gì vậy hả? tui đã nếm hết rùi, tất cả đều rất vừa ăn. Anh làm sao zây? – nó đang thực sự bực mình
- Bị gì hả? bị cô hại chết đây này chứ bị gì? Mà sao cô cứ ở nhà tui hoài zậy hả? chẳng phải cô nói khi nào tìm được nhà sẽ dọn đi sao…
- … - nó nhìn hắn chăm chăm mà hok nói gì, hắn thực sự lạ lắm
- Nhìn gì hả? cô ở đây chẳng giúp gì được cho tui cả, cơm canh thì chẳng ra gì, nhà cửa cũng không thường xuyên dọn dẹp, tối ngày chỉ biết ngủ…
- Anh thật sự mún tui ra khỏi đây… phải không? – nó ngập ngừng, tự nhiên nó thấy buồn ghê, hắn đã thay đổi
- Đúng. Tui đã mướn cho cô một căn nhà gần trường, cô nên dọn tới đó đi, càng sớm càng tốt.
- Anh thật sự mún tui đi chứ? – nó hỏi lại lần nữa, chính nó cũng hok biết sao nó lại hỏi vậy, đúng là dư thừa
- Phải, tui mún như vậy đấy, cô mún tui nói bao nhiu lần nữa hả? cô nghĩ mình là cái gì mà cứ ở đây hoài zậy hả? thú thật là trong khoảng thời gian cô ở đây tui rất bực mình, rất khó chịu, zậy nên cô nên sớm rời khỏi đây đi.
- Anh… ghét tui lắm phải không? – nó hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào không gian
- … phải, tui không ưa gì cô đâu
- Tui hỉu rồi…
Nó lên phòng, hắn cũng lên phòng hắn. bây giờ có hai trái tim đang rỉ máu. Nó thu xếp đồ đạc nhanh như có thể. "mày không được khóc, Thiên, mày không được khóc, tại sao mày phải khóc chứ? Tại sao mày phải đau lòng, hắn đã nói như vậy thì tại sao mày phải đau lòng vì hắn. tại sao lại thấy đau khi hắn nói thế…tại sao chứ? Có lẽ mày nên tỉnh mộng đi Thiên à. Nam ghét mày, rất ghét mày, mày chỉ là một đứa không có gì thì đừng có mà mơ tưởng. tỉnh lại đi" nó đau lòng tự động viên. Trong giây phút đau lòng nhất, nó chợt nhận ra một điều mà từ bấy lâu nay nó luôn cảm thấy: nó yêu hắn.
Khi hắn xuống phòng khách thì căn nhà chỉ còn lại mình hắn, trơ trọi cô đơn như ban đầu, thiếu vắng tiếng cười, tiếng hét của nó, căn nhà này trở nên hoang tàn đáng sợ. hắn tiến lại cái bàn mà nó và hắn thường hay ăn. Trên đó có mộ mảnh giấy. nét chứ xinh xắn như xé toạt trái tim hắn ra
Gửi Ma Vương xấu xí
Có lẽ lâu nay tui làm phiền Ma Vương quá mức mà không biết, xin lỗi nhé!
Cảm ơn vì những ngày qua đã cho tui ở nhờ, cảm ơn vì những câu nói, những câu móc họng nhưng làm tui rất vui, cảm ơn về tất cả. Căn nhà mà anh mướn thì trả lại đi, tui hok ở đâu, tui tự bít mướn nhà khác được. Có lẽ những ngày sau này sẽ hok ai làm phiền anh nữa đâu nhỉ, sẽ không phải mất công kiu con heo lười zậy, không phải dọn bàn ăn, không phải rửa chén và sẽ không phải nghe tiếng la hét hay nguyền rủa nữa…. Sống một mình chắc tui sẽ nhớ anh lắm, không ai kiu tui zậy nữa, không ai chọc cho tui **** nữa, không ai bảo vệ tui nữa và không ai an ủi quan tâm tui nữa . Chắc tại tui ngu thật, lâu nay cứ ngộ nhận tình cảm của anh. Cứ nghĩ là tui cũng chiếm một khoảng quan trọng trong trái tim anh. Thành thật xin lỗi, cũng may là tui hok "tỉnh tò" đấy, níu hok chắc quê một cục. Giờ thì tui tỉnh mộng rùi. Hi vọng cuộc sống của anh sau này sẽ tốt hơn. Hãy sống vui vẻ nhé! Mà mấy câu cúi cùng anh nói làm tui đau lắm đấy. tui hok mún nghe mấy câu đó chút nào, hên là tâm trạng tui tốt đấy nhé, níu hok thì tui bầm anh ra rùi! Mà thui, tui đi nha, viết nhiều quá bít anh coá thèm đọc hok. Hạnh phúc nhé!!!
Tạm biệt Ma vương
Heo lười
Nó viết nhí nhảnh zậy chứ toàn là nước mắt. nhìn những vết mực loan nhoè trên giấy cũng đủ bít rùi. Hắn đọc bức thư cũng trong nước mắt, hắn làm nó đau lòng, hắn đã làm trái tim nhỏ bé của nó đau nhói. Hắn là một thằng chẳng ra gì. Hắn nói hắn ghét nó trong khi hắn rất yêu nó, hắn bảo nó phải dọn đi ngay trong khi hắn rất mún nó ở lại. bao nhiu uất ức tột độ dâng trào trong hắn, hắn đập phá tất cả những gì hắn vớ được, đập hết, đập hết tất cả những gì liên quan đến cuộc sống đau khổ bất công mà ông trời dành cho hắn. cái bàn thuỷ tinh sang trọng vỡ tan tành, lọ hoa, tách trà, cửa kiến, hắn đập hết, hắn huỷ hoại hết những gì mà họ cho hắn. sau một hồi mệt mỏi hắn ngồi gục xuống mà khóc nức nở. vậy là từ nay nó sẽ không còn bên cạnh hắn nữa " anh xin lỗi, xin lỗi, không thể nào làm khác được, anh phải để em rời ra anh dù anh rất mún mỗi sáng được kiu em dậy, được cùng nấu ăn, được cùng ăn chung bàn, được chạy đua tới trường, được cãi nhau với em, nhưng anh không thể, rời xa anh em sẽ được an toàn, sẽ được sống tốt hơn. Anh iu em, em bít không, anh iu em… chưa bao giờ anh nói với em cả. anh là một thằng hèn. Quên anh đi heo ạ! Dù anh không thể quên em nhưng anh hi vọng em sẽ quên được anh, em nhé!"
Một tháng rùi kể từ ngày nó dọn khỏi nhà hắn, nó vẫn đi học bình thường nhưng không còn học chung lớp hắn nữa, hắn đã xin chuyển lớp, đôi khi đụng mặt nhau trong căn tin nhưng coi như không thấy. Hắn trở nên lạnh lùng không nói còn nó thì vần lanh chanh lách chách giả tạo. Tối về nó khóc như mưa. Căn nhà nó mới mướn không lớn lắm nhưng nỗi cô đơn bao trùm lấy nó. Giờ nó mới biết hắn quan trọng như thế nào đối với nó, nhưng muộn rùi, muộn lắm rùi…
Một hum nó đang đi chợ mua ít thức ăn thì nó thấy lảo đảo, có cái gì chảy ra từ mũi nó, nó quẹt ngang, thì ra là máu, nó bị chảy máu cam. Nhưng sao lại chảy máu cảm nhỉ? Từ trước tới giờ nó có bị chảy máu cam bao giờ đâu? Mà chảy máu cam sao khó chịu thế không bít, vừa chóng mặt, vừa đau đầu, thân thể tê buốt không có cảm giác… nó ngã xuống đường…
Quéo…quéo…quéo…
nó mở mắt… "không bít mình ngất bao lâu rùi nhỉ?" nhớ lần trước nó ngất, mở mắt ra đã thấy hắn, bây giờ thì chỉ mình nó thui… tự nhiên nó thấy mún khóc nhưng cố gắn kiềm lại.
- Em tỉnh rùi à?
Nó ngẩng mặt lên, thì ra là bác sĩ, vậy mà nó cứ ngỡ…
- Em nằm đây hai ngày rùi đấy. em cho anh số điện thoại nhà đi, anh sẽ điện gia đình em vào…
- Con chỉ có một mình thôi thưa bác sĩ… - nó cười buồn
- … em chỉ có một mình thôi sao – tự nhiên bác sĩ trầm lặng
- Con bị gì vậy bác sĩ?
- À… không… không có gì nghiêm trọng đâu, em chỉ cần nghĩ ngơi là được
- "Không…không" có nghĩa là "có" rùi phải không ạ? – nó tinh nghịch
- Uhm… có đấy… níu em không chịu nghĩ ngơi. À mà kiu anh bằng anh đi, anh mới có 27 tủi hà
- ủa! srsr em hok bít, tại bác sĩ bịch khẩu trang kín mít hà
- thui, em ăn gì, anh kiu y tá mua cho.
- Em ăn phở, nhưng phải bác sĩ đi mua em mới ăn.
- Trời, quá dáng thiệt. thui được, đành chìu bệnh nhân vậy – anh bác sĩ mỉm cười bùn rùi bước ra.
Nó chỉ chờ có nhiu đó. Khi nãy nói về bệnh tình nghe ông bác sĩ ậm ừ nên nó nghi, kiếm cánh lừa ổn đi chổ khác. Đúng như nó nghĩ, ổng để quên tập hồ sơ bệnh án trên bàn.
Tay nó run run lật từng trang giấy, không bít nó bị gì đây ta. Chuẩn đoán của bác sĩ:…ung… thư… máu… thời… kì… cuối… nó khuỵ xuống, không còn biết gì nữa. không thể nào…sao nó lại bị ung thư máu chứ? Sao có thể chứ? sao ông trời lại đối xử như vậy với nó chứ? Nó mới 17 tủi thôi mà. Sao bất công vậy chứ? Vậy là nó sắp chết rồi. tự nhiên sao nó lại sợ chết vậy chứ? Nó sợ sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa. nó sợ sẽ không còn nghe giọng hắn nói nữa, nó sợ sẽ rời xa tất cả, sẽ bỏ lại tất cả ở cái tủi 17…
Vậy là nó không còn nhìu thời gian nữa. phải tranh thủ thôi. Nó sắp tập hồ sơ lại ngay ngắn rồi để lại chổ cũ. Nó bước ra khỏi bệnh viện và tận hưởng mọi thứ trong khoảng thời gian còn lại. trong đó bệnh án ghi nó có thể sống tối đa là 20 ngày nữa. sao ngắn vậy? bao nhiu đó liệu có đủ cho nó thực hiện biết bao nhiu điều mà nó mún làm. Việc đầu tiên là đến ngân hàng. Nó chuyển toàn bộ số tiền 20 tỉ cho quỹ người nghèo, người già, người tàn tật, trẻ em mồ côi và quỹ vay vốn cho sinh viên. Số tiền hai mươi tỉ quá lớn đối với một số người nhưng đối với nó thì chẳng là gì cả. trước kia nó định dùng số tiến nó mua cổ phiếu hay đầu tư chứng khoán gì đó, nhưng bây giờ thì không kịp nữa rùi. Nó mua rất nhiều bánh kẹo phân phát cho mấy đứa trẻ đường phố. Hai ngày sau nó đi học lại. vừa thấy nó con Hằng chạy tới lo lắng hỏi.
- Mày đi đâu mà nghĩ hai bữa luôn zậy? làm tao lo mún chết, nhìn mày xanh quá, mày bị gì zậy hả?
- Có gì đâu, tại tao làm biếng nên nghỉ học. hihi, hok thấy tao khoẻ như trâu hả?
- Mày tối ngày cứ giỡn, nhìn mày xanh thiệt đó. Lát xuống căn tin gặp anh Long, ảnh lo cho mày lắm á
- Bít oy. Zô
Cúi cùng thì cũng ra chơi. Kì này thì con Hằng kéo nó đi chứ hok như hồi trước nữa.
- Ê nhóc, hủm rày làm gì mà nghỉ học hả? có bị bệnh không zậy, nhìn em xanh quá, ngồi xuống đây nhanh đi.
- Nói từ từ cắn lưỡi bây giờ - nó trêu
- Tại sao hổm nay nghỉ học? – Long nghiêm túc.
- Tại em bị bệnh
- Bệnh gì? – cả hai ngừơi đồng thanh
- Bệnh…làm biếng
- Con quỷ/con nhóc này… - hai cái cốc vào đầu nó
- Oái… đau, mai mốt tui chết là hai người hok coá cơ hội quýnh tui như zậy nữa đâu.
- Con này nói năng kiủ gì zậy hả?
- Đùa ấy mà
- Đùa gì kì zậy?
- Thui mà thui mà, đừng tra tấn em nữa, hai anh chị cho em ăn đi, đói quá hà
- Từ từ mình khuyên con mà anh, anh đừng tức giận… Nam à, thực ra hum nay ba mẹ muốn qua đây xem con sống như thế nào, con khoẻ mạnh zậy ba mẹ mừng lắm…
- Còn gì nữa nói luôn đi – hắn vẫn lạnh lùng
- … thôi thì con hãy nghe lời ba đừng giao du với mấy đứa bạn thấp hèn… và…chuyện đính hôn giữa con và Linh…
- Huỷ bỏ, không bao giờ có. – hắn vẫn không nhìn họ
- Hai tháng sau con phải nghĩ học để tập quản lí công ti – ông chủ tịch bây giờ đã lắng cơn giận.
- Cái gì? Ông nghĩ là tôi đủ năng lực sao?
- Con tự hỉu năng lực của mình mà. Con sẽ làm tổng giám đốc chi nhánh công ty ở Việt Nam trong một năm, sau đó sẽ sang Mĩ
- Nếu tôi không đồng ý thì sao?
- Con hỉu chuyện gì sẽ xảy ra cho con bé lúc nãy chứ?
Hắn không còn nói gì nữa. ông ta lun theo dõi hắn và nó, ông ta rất tàn nhẫn và độc ác, nếu hắn không nghe lời thì điều tồi tệ nhất sẽ xảy ra với nó, hắn không mún, hắn không mún nó gặp nguy hiểm…
- Từ nay ta sẽ thường xuyên về đây để quản lí con. Và một diều nữa là ta không mún con bé đó ở lại đây. Con không nên gặp con bé đó nữa. con hỉu chứ? – ông ta phóng đôi mắt đe doạ. Hắn ngồi đó như cái xác không hồn.
Họ bước ra khỏi cổng để lại trong nhà một thằng nhóc đang đau đầu và một con nhóc vô tư hok bít gì. Nó cứ nghĩ là họ đến thăm hắn thui, cha mẹ thăm con có gì là lạ.
Nó bước xuống lầu, vẫn hí hửng như thường ngày. Hắn vẫn không biểu lộ nỗi lo lắng ra ngoài.
- Ăn gì tui nấu
- Nấu hết tất cả các món mà cô biết
- Trời, tui biết nhiều món lắm đó, ăn hok hết đâu
- Kiu nấu thì nấu đi, nhìu chuyện
- Ok – nó chán nản chui zô bếp – ê ra chợ mua cho tui vài thứ coi
- Phiền thật – hắn cào nhào nhưng có lẽ nó sẽ không còn phiền phức với hắn nữa, kể từ ngày mai…
Dẫu biết hắn ra đường là đàn bà con gái té rần rần, tai nạn xảy ra đùng đùng nhưng nó vẫn sai hắn đi, tại nó thik sai biểu hắn mừa. hắn về nhà với đống rau quả trông mắc cười lắm. nó làm cả chục món, kì này ăn mệt nghỉ lun.
Nó dọn ra bàn, hắn cũng phụ. Cả hai ngồi vào bàn ăn
Hắn vẫn giữ gương mặt hầm hầm khó chịu
- Phụt……. cô làm món gì đây? Khó ăn quá
- Huh? Tui thấy bình thường mà? Khó ăn gì đâu?
- ọc ọc…. món này nữa, cả món này nữa, tất cả cái món này… cô bít làm thức ăn hok zậy hả? giết tôi à – hắn quát lên
- Ê! Bị gì vậy hả? tui đã nếm hết rùi, tất cả đều rất vừa ăn. Anh làm sao zây? – nó đang thực sự bực mình
- Bị gì hả? bị cô hại chết đây này chứ bị gì? Mà sao cô cứ ở nhà tui hoài zậy hả? chẳng phải cô nói khi nào tìm được nhà sẽ dọn đi sao…
- … - nó nhìn hắn chăm chăm mà hok nói gì, hắn thực sự lạ lắm
- Nhìn gì hả? cô ở đây chẳng giúp gì được cho tui cả, cơm canh thì chẳng ra gì, nhà cửa cũng không thường xuyên dọn dẹp, tối ngày chỉ biết ngủ…
- Anh thật sự mún tui ra khỏi đây… phải không? – nó ngập ngừng, tự nhiên nó thấy buồn ghê, hắn đã thay đổi
- Đúng. Tui đã mướn cho cô một căn nhà gần trường, cô nên dọn tới đó đi, càng sớm càng tốt.
- Anh thật sự mún tui đi chứ? – nó hỏi lại lần nữa, chính nó cũng hok biết sao nó lại hỏi vậy, đúng là dư thừa
- Phải, tui mún như vậy đấy, cô mún tui nói bao nhiu lần nữa hả? cô nghĩ mình là cái gì mà cứ ở đây hoài zậy hả? thú thật là trong khoảng thời gian cô ở đây tui rất bực mình, rất khó chịu, zậy nên cô nên sớm rời khỏi đây đi.
- Anh… ghét tui lắm phải không? – nó hỏi, ánh mắt vô hồn nhìn vào không gian
- … phải, tui không ưa gì cô đâu
- Tui hỉu rồi…
Nó lên phòng, hắn cũng lên phòng hắn. bây giờ có hai trái tim đang rỉ máu. Nó thu xếp đồ đạc nhanh như có thể. "mày không được khóc, Thiên, mày không được khóc, tại sao mày phải khóc chứ? Tại sao mày phải đau lòng, hắn đã nói như vậy thì tại sao mày phải đau lòng vì hắn. tại sao lại thấy đau khi hắn nói thế…tại sao chứ? Có lẽ mày nên tỉnh mộng đi Thiên à. Nam ghét mày, rất ghét mày, mày chỉ là một đứa không có gì thì đừng có mà mơ tưởng. tỉnh lại đi" nó đau lòng tự động viên. Trong giây phút đau lòng nhất, nó chợt nhận ra một điều mà từ bấy lâu nay nó luôn cảm thấy: nó yêu hắn.
Khi hắn xuống phòng khách thì căn nhà chỉ còn lại mình hắn, trơ trọi cô đơn như ban đầu, thiếu vắng tiếng cười, tiếng hét của nó, căn nhà này trở nên hoang tàn đáng sợ. hắn tiến lại cái bàn mà nó và hắn thường hay ăn. Trên đó có mộ mảnh giấy. nét chứ xinh xắn như xé toạt trái tim hắn ra
Gửi Ma Vương xấu xí
Có lẽ lâu nay tui làm phiền Ma Vương quá mức mà không biết, xin lỗi nhé!
Cảm ơn vì những ngày qua đã cho tui ở nhờ, cảm ơn vì những câu nói, những câu móc họng nhưng làm tui rất vui, cảm ơn về tất cả. Căn nhà mà anh mướn thì trả lại đi, tui hok ở đâu, tui tự bít mướn nhà khác được. Có lẽ những ngày sau này sẽ hok ai làm phiền anh nữa đâu nhỉ, sẽ không phải mất công kiu con heo lười zậy, không phải dọn bàn ăn, không phải rửa chén và sẽ không phải nghe tiếng la hét hay nguyền rủa nữa…. Sống một mình chắc tui sẽ nhớ anh lắm, không ai kiu tui zậy nữa, không ai chọc cho tui **** nữa, không ai bảo vệ tui nữa và không ai an ủi quan tâm tui nữa . Chắc tại tui ngu thật, lâu nay cứ ngộ nhận tình cảm của anh. Cứ nghĩ là tui cũng chiếm một khoảng quan trọng trong trái tim anh. Thành thật xin lỗi, cũng may là tui hok "tỉnh tò" đấy, níu hok chắc quê một cục. Giờ thì tui tỉnh mộng rùi. Hi vọng cuộc sống của anh sau này sẽ tốt hơn. Hãy sống vui vẻ nhé! Mà mấy câu cúi cùng anh nói làm tui đau lắm đấy. tui hok mún nghe mấy câu đó chút nào, hên là tâm trạng tui tốt đấy nhé, níu hok thì tui bầm anh ra rùi! Mà thui, tui đi nha, viết nhiều quá bít anh coá thèm đọc hok. Hạnh phúc nhé!!!
Tạm biệt Ma vương
Heo lười
Nó viết nhí nhảnh zậy chứ toàn là nước mắt. nhìn những vết mực loan nhoè trên giấy cũng đủ bít rùi. Hắn đọc bức thư cũng trong nước mắt, hắn làm nó đau lòng, hắn đã làm trái tim nhỏ bé của nó đau nhói. Hắn là một thằng chẳng ra gì. Hắn nói hắn ghét nó trong khi hắn rất yêu nó, hắn bảo nó phải dọn đi ngay trong khi hắn rất mún nó ở lại. bao nhiu uất ức tột độ dâng trào trong hắn, hắn đập phá tất cả những gì hắn vớ được, đập hết, đập hết tất cả những gì liên quan đến cuộc sống đau khổ bất công mà ông trời dành cho hắn. cái bàn thuỷ tinh sang trọng vỡ tan tành, lọ hoa, tách trà, cửa kiến, hắn đập hết, hắn huỷ hoại hết những gì mà họ cho hắn. sau một hồi mệt mỏi hắn ngồi gục xuống mà khóc nức nở. vậy là từ nay nó sẽ không còn bên cạnh hắn nữa " anh xin lỗi, xin lỗi, không thể nào làm khác được, anh phải để em rời ra anh dù anh rất mún mỗi sáng được kiu em dậy, được cùng nấu ăn, được cùng ăn chung bàn, được chạy đua tới trường, được cãi nhau với em, nhưng anh không thể, rời xa anh em sẽ được an toàn, sẽ được sống tốt hơn. Anh iu em, em bít không, anh iu em… chưa bao giờ anh nói với em cả. anh là một thằng hèn. Quên anh đi heo ạ! Dù anh không thể quên em nhưng anh hi vọng em sẽ quên được anh, em nhé!"
Một tháng rùi kể từ ngày nó dọn khỏi nhà hắn, nó vẫn đi học bình thường nhưng không còn học chung lớp hắn nữa, hắn đã xin chuyển lớp, đôi khi đụng mặt nhau trong căn tin nhưng coi như không thấy. Hắn trở nên lạnh lùng không nói còn nó thì vần lanh chanh lách chách giả tạo. Tối về nó khóc như mưa. Căn nhà nó mới mướn không lớn lắm nhưng nỗi cô đơn bao trùm lấy nó. Giờ nó mới biết hắn quan trọng như thế nào đối với nó, nhưng muộn rùi, muộn lắm rùi…
Một hum nó đang đi chợ mua ít thức ăn thì nó thấy lảo đảo, có cái gì chảy ra từ mũi nó, nó quẹt ngang, thì ra là máu, nó bị chảy máu cam. Nhưng sao lại chảy máu cảm nhỉ? Từ trước tới giờ nó có bị chảy máu cam bao giờ đâu? Mà chảy máu cam sao khó chịu thế không bít, vừa chóng mặt, vừa đau đầu, thân thể tê buốt không có cảm giác… nó ngã xuống đường…
Quéo…quéo…quéo…
nó mở mắt… "không bít mình ngất bao lâu rùi nhỉ?" nhớ lần trước nó ngất, mở mắt ra đã thấy hắn, bây giờ thì chỉ mình nó thui… tự nhiên nó thấy mún khóc nhưng cố gắn kiềm lại.
- Em tỉnh rùi à?
Nó ngẩng mặt lên, thì ra là bác sĩ, vậy mà nó cứ ngỡ…
- Em nằm đây hai ngày rùi đấy. em cho anh số điện thoại nhà đi, anh sẽ điện gia đình em vào…
- Con chỉ có một mình thôi thưa bác sĩ… - nó cười buồn
- … em chỉ có một mình thôi sao – tự nhiên bác sĩ trầm lặng
- Con bị gì vậy bác sĩ?
- À… không… không có gì nghiêm trọng đâu, em chỉ cần nghĩ ngơi là được
- "Không…không" có nghĩa là "có" rùi phải không ạ? – nó tinh nghịch
- Uhm… có đấy… níu em không chịu nghĩ ngơi. À mà kiu anh bằng anh đi, anh mới có 27 tủi hà
- ủa! srsr em hok bít, tại bác sĩ bịch khẩu trang kín mít hà
- thui, em ăn gì, anh kiu y tá mua cho.
- Em ăn phở, nhưng phải bác sĩ đi mua em mới ăn.
- Trời, quá dáng thiệt. thui được, đành chìu bệnh nhân vậy – anh bác sĩ mỉm cười bùn rùi bước ra.
Nó chỉ chờ có nhiu đó. Khi nãy nói về bệnh tình nghe ông bác sĩ ậm ừ nên nó nghi, kiếm cánh lừa ổn đi chổ khác. Đúng như nó nghĩ, ổng để quên tập hồ sơ bệnh án trên bàn.
Tay nó run run lật từng trang giấy, không bít nó bị gì đây ta. Chuẩn đoán của bác sĩ:…ung… thư… máu… thời… kì… cuối… nó khuỵ xuống, không còn biết gì nữa. không thể nào…sao nó lại bị ung thư máu chứ? Sao có thể chứ? sao ông trời lại đối xử như vậy với nó chứ? Nó mới 17 tủi thôi mà. Sao bất công vậy chứ? Vậy là nó sắp chết rồi. tự nhiên sao nó lại sợ chết vậy chứ? Nó sợ sẽ không còn nhìn thấy hắn nữa. nó sợ sẽ không còn nghe giọng hắn nói nữa, nó sợ sẽ rời xa tất cả, sẽ bỏ lại tất cả ở cái tủi 17…
Vậy là nó không còn nhìu thời gian nữa. phải tranh thủ thôi. Nó sắp tập hồ sơ lại ngay ngắn rồi để lại chổ cũ. Nó bước ra khỏi bệnh viện và tận hưởng mọi thứ trong khoảng thời gian còn lại. trong đó bệnh án ghi nó có thể sống tối đa là 20 ngày nữa. sao ngắn vậy? bao nhiu đó liệu có đủ cho nó thực hiện biết bao nhiu điều mà nó mún làm. Việc đầu tiên là đến ngân hàng. Nó chuyển toàn bộ số tiền 20 tỉ cho quỹ người nghèo, người già, người tàn tật, trẻ em mồ côi và quỹ vay vốn cho sinh viên. Số tiền hai mươi tỉ quá lớn đối với một số người nhưng đối với nó thì chẳng là gì cả. trước kia nó định dùng số tiến nó mua cổ phiếu hay đầu tư chứng khoán gì đó, nhưng bây giờ thì không kịp nữa rùi. Nó mua rất nhiều bánh kẹo phân phát cho mấy đứa trẻ đường phố. Hai ngày sau nó đi học lại. vừa thấy nó con Hằng chạy tới lo lắng hỏi.
- Mày đi đâu mà nghĩ hai bữa luôn zậy? làm tao lo mún chết, nhìn mày xanh quá, mày bị gì zậy hả?
- Có gì đâu, tại tao làm biếng nên nghỉ học. hihi, hok thấy tao khoẻ như trâu hả?
- Mày tối ngày cứ giỡn, nhìn mày xanh thiệt đó. Lát xuống căn tin gặp anh Long, ảnh lo cho mày lắm á
- Bít oy. Zô
Cúi cùng thì cũng ra chơi. Kì này thì con Hằng kéo nó đi chứ hok như hồi trước nữa.
- Ê nhóc, hủm rày làm gì mà nghỉ học hả? có bị bệnh không zậy, nhìn em xanh quá, ngồi xuống đây nhanh đi.
- Nói từ từ cắn lưỡi bây giờ - nó trêu
- Tại sao hổm nay nghỉ học? – Long nghiêm túc.
- Tại em bị bệnh
- Bệnh gì? – cả hai ngừơi đồng thanh
- Bệnh…làm biếng
- Con quỷ/con nhóc này… - hai cái cốc vào đầu nó
- Oái… đau, mai mốt tui chết là hai người hok coá cơ hội quýnh tui như zậy nữa đâu.
- Con này nói năng kiủ gì zậy hả?
- Đùa ấy mà
- Đùa gì kì zậy?
- Thui mà thui mà, đừng tra tấn em nữa, hai anh chị cho em ăn đi, đói quá hà