pe kun
11-21-2010, 04:36
Cầm trên tay chiếc điện thoại,
chờ...
đợi...
Hình như đó là thói quen không thể bỏ được
Có đôi lúc tự hỏi:
chờ gì ?!
đợi ai ?!
Lúc đó chợt mỉm cười nhận ra rằng:
Đã không còn...anh
Mệt lắm...
Buồn ngũ lắm...
Nhưng hai hàng mi lại không chịu nhắm.
Nó cũng không chịu nghe lời như đôi bàn tay
...1 giờ...
...2 giờ...
... và 6 giờ
Ánh sáng len lỏi qua từng song cửa.
Một ngày nữa lại chậm rãi trôi qua.
Đến một ngày gặp lại anh,
Đôi bàn tai và hai hàng mi lại hăng say như trước
...............
Nhưng... trái tim dường như không còn đập chung nhịp
Đội tay bé nhỏ và hàng mi cong cong nhận ra điều ấy
....cuối cùng...
VÌ GIÓ THỔI QUA....
LÁ RỜI CÂY....
HAY CHỈ VÌ LÁ ÚA XA CÁNH
chờ...
đợi...
Hình như đó là thói quen không thể bỏ được
Có đôi lúc tự hỏi:
chờ gì ?!
đợi ai ?!
Lúc đó chợt mỉm cười nhận ra rằng:
Đã không còn...anh
Mệt lắm...
Buồn ngũ lắm...
Nhưng hai hàng mi lại không chịu nhắm.
Nó cũng không chịu nghe lời như đôi bàn tay
...1 giờ...
...2 giờ...
... và 6 giờ
Ánh sáng len lỏi qua từng song cửa.
Một ngày nữa lại chậm rãi trôi qua.
Đến một ngày gặp lại anh,
Đôi bàn tai và hai hàng mi lại hăng say như trước
...............
Nhưng... trái tim dường như không còn đập chung nhịp
Đội tay bé nhỏ và hàng mi cong cong nhận ra điều ấy
....cuối cùng...
VÌ GIÓ THỔI QUA....
LÁ RỜI CÂY....
HAY CHỈ VÌ LÁ ÚA XA CÁNH