PDA

View Full Version : chuyện tình mưa và nắng



MaiMaiYeuAnh_2310
11-28-2010, 04:17
Ở một nơi kia, có một ngọn Gió được sinh ra, Gió kia được vi vu, tung tăng bay lượn thoả thích khắp nơi, ngọn Gió mát mẻ lướt đến đâu cỏ cây reo vui đến đó, dường như mọi vật đều đung đưa trước Gió, nhưng Gió lướt tới rồi lại dửng dưng lướt đi, dường như không có gì có thể níu kéo, giữ Gió lại, Gió trở nên lạc loài từ lúc nào.

Rồi một lúc bất chợt trên đường đi của mình Gió bắt gặp những hạt Mưa tí tách rơi ướt đẫm khắp nơi, lần đầu tiên Gió biết đến một cơn Mưa, dù cơn Mưa có vẻ buồn bã cô độc nhưng Gió lại rất thích Mưa, và cuối cùng Gió quyết định kéo Mưa về mình và Mưa không thể từ chối ngọn Gió lãng mạng kia, kể từ đó Gió và Mưa luôn bên cạnh nhau, trong lành và hài hòa.
Nhưng trên thế gian này đâu phải có chỉ riêng Gió và Mưa, có quá nhiều thứ có thể tách Mưa và Gió ra, thứ e ngại nhất có thể tách họ ra không phải là điều gì xa xôi mà đến từ trong chính họ nhưng giờ họ vẫn vui vẻ, gắn kết bên nhau.

Mưa luôn muốn giữ Gió mãi mãi bên mình không bao giờ chia lìa nhưng đâu hay rằng ngọn Gió kia lại là một ngọn Gió vô tâm, Gió thì có đứng yên một chỗ được bao giờ. Điều gì đến đã đến, mỗi lúc mỗi lúc Mưa lại chứng kiến ngày càng nhiều sự vô tâm của Gió, điều này khiến cho Mưa vô cùng thất vọng.

Gió kia đã vô tâm còn Mưa thì lại vốn là một cơn Mưa vô tình và Mưa lại trở về đúng sự vô tình của mình. Gió và Mưa không còn êm đềm như trước nữa, không còn những hạt Mưa dịu mát, sáng trong lớt phớt trong Gió nữa, mà thay vào đó là từng hạt Mưa lạnh lẽo, nhạt nhòa rơi rớt thấu buốt.

Những hạt Mưa vô tình vẫn cứ rơi, điều này khiến Gió vô cùng đau khổ. Dù Mưa đã vô tình nhưng vẫn luôn hi vọng sẽ có sự thay đổi từ Gió nhưng... đã không có, Gió vẫn cứ bình thản vô tâm một cách lạnh lùng.

Và rồi điều gì đến lại sẽ đến, sự vô tình của Mưa đã vô tình đẩy sự vô tâm của Gió lên đến cực điểm, và Gió biết chắc rằng phía trên những làn Mưa kia chính là Ánh Nắng ấm áp.

Biết trước được sự tuyệt tình của Gió, trong những giờ phút cuối cùng của tuyệt vọng cơn Mưa rào rạt như trút nước không ngớt. Vẫn quang cảnh ảm đạm, những làn Mưa vẫn bình lặng rào rạt rơi nhưng quang cảnh đã có ít nhiều sự thay đổi vì cuối cùng Gió đã bắt đầu thổi mạnh, thổi mạnh hơn bình thường rất nhiều... Mưa đã bị Gió đẩy đi và những đám mây đen u ám đã trôi xa...

Với sự ra đi của Mưa, Ánh Nắng ấm áp chan hoà bắt đầu tỏa xuống, không còn cái giá lạnh của vô tình. Nhưng Gió có biết được rằng bản chất thật của Nắng kia, Gió có biết được rằng mình có thể đẩy Mưa đi một cách dễ dàng nhưng Gió có bao giờ đẩy được Nắng không?

Ấm áp, chan hoà chỉ luôn là khúc dạo đầu. Ở dưới Ánh Nắng chói chang Gió cảm thấy chán nản, mệt mỏi vô cùng và rồi dường như không còn tung tăng lướt đi được nữa, ngọn Gió giờ chỉ còn chập chờn trong vô vọng tìm về quá khứ...

Khi ở bên Mưa, Gió vẫn luôn được chính là Gió, cuối cùng Gió quyết định rời Nắng, cố gắng lướt đi tìm Mưa nhưng Gió đâu biết rằng cơn Mưa kia đã tan bến từ bao giờ. Ở đâu cũng chỉ có một màu Nắng tan vào hư vô.

Tại sao vậy "Mưa đau thì Gió cũng đau", Gió biết điều đó tại sao Gió vẫn muốn làm vậy? Phải chăng đó là số phận... "Không ai có thể giữ được Gió... Gió luôn phải cô đơn một mình..." Tôi cũng tin là thế. Và tôi cũng vẫn tin rằng người tôi yêu sẽ luôn cảm nhận được tình yêu của tôi, cho dù cuộc sống có ra sao, cho dù chúng tôi có được ở bên nhau hay không? Cho dù... Cho dù sao đi nữa...

kha han
11-28-2010, 04:26
đọc rùi nek! hay lém

ngoisao_leloi
11-28-2010, 07:13
de nghi thao trang ko post bai` viet tinh cam~ nua~ ly' do la` vi toan viet nhung chuyen tinh` ko zui gi het ca~ lam cho ng` ta bun ma thoi 4rom cua dien dan phai zui ze va nang dong chu

MaiMaiYeuAnh_2310
11-28-2010, 07:21
ê ôg vô duyên wá ik , tui thấy truyện này hay nên post cho mọi ng` ọc thuj chứ pộ