10B5
02-06-2011, 04:44
gởi nguời tôi yêu anh mong em hiểu anh.
Khi đồng hồ điểm 12h đêm
Khi nàng lọ lem đã trở về trong manh áo rách
Khi ngôi sao băng vừa lướt qua cánh đồng lúa mạch
Là lúc anh dìu em về trong giấc ngủ trẻ thơ
Giấc ngủ ngây ngô
Em trở nên hiền hòa và xanh biếc...
Cho dù giông bão có cuốn chúng ta đi xa biền biệt
Cho dù cuộc sống của anh có ngắn ngủi như chiếc lá cuối cùng của O'henry
Thì này em, hãy cứ yên tâm đi
Vì anh vẫn sẽ ôm em thật chặt
Mũi trượt da mặt
Lưỡi mềm môi
Mắt không nói nên lời
Vòng tay rộng mở
Anh hòa nhịp cùng em trong từng hơi thở
Tim dấy lên những vũ khúc ngân nga
Ở phía xa xa...
Chốn trùng dương bát ngát
Biển có thể quấn lấy mây nơi chân trời dào dạt
Vậy tại sao ta không thể tan vào nhau
Ừ thì nỗi đau...
Xôn xao tình cũ
Mộc miên ũ rũ
Chưa thích đã sợ chia tay
Chưa sống đã ngại một ngày...
...lìa xa trần thế
Đời cười ngạo nghễ...
Vẫn biết tình đày đọa nhân gian
Phận duyên phũ phàng
Thuyền quyên lạc lối...
Chúa từng nói, ái ân là tội lỗi
Đã ngăn loài người ăn trái cấm trên cây
Anh sợ đọa đày
Nên chỉ dám hái trái xanh còn chát
Tim non còn mộc mạc
Nào biết đã yêu em...
Kìa, em nhìn xem!
Cơn bão đã qua, tình ta vừa tạnh
Mây đen, sấm chớp, gió lạnh...
Cũng đã về nhà sau khi vấp ngã trên cao
Chỉ còn lấp lánh hằng hà sa số những vì sao...
Dành cho riêng em đấy....
Sớm mai em thức dậy
Anh hứa sẽ mỉm cười...
Khi đồng hồ điểm 12h đêm
Khi nàng lọ lem đã trở về trong manh áo rách
Khi ngôi sao băng vừa lướt qua cánh đồng lúa mạch
Là lúc anh dìu em về trong giấc ngủ trẻ thơ
Giấc ngủ ngây ngô
Em trở nên hiền hòa và xanh biếc...
Cho dù giông bão có cuốn chúng ta đi xa biền biệt
Cho dù cuộc sống của anh có ngắn ngủi như chiếc lá cuối cùng của O'henry
Thì này em, hãy cứ yên tâm đi
Vì anh vẫn sẽ ôm em thật chặt
Mũi trượt da mặt
Lưỡi mềm môi
Mắt không nói nên lời
Vòng tay rộng mở
Anh hòa nhịp cùng em trong từng hơi thở
Tim dấy lên những vũ khúc ngân nga
Ở phía xa xa...
Chốn trùng dương bát ngát
Biển có thể quấn lấy mây nơi chân trời dào dạt
Vậy tại sao ta không thể tan vào nhau
Ừ thì nỗi đau...
Xôn xao tình cũ
Mộc miên ũ rũ
Chưa thích đã sợ chia tay
Chưa sống đã ngại một ngày...
...lìa xa trần thế
Đời cười ngạo nghễ...
Vẫn biết tình đày đọa nhân gian
Phận duyên phũ phàng
Thuyền quyên lạc lối...
Chúa từng nói, ái ân là tội lỗi
Đã ngăn loài người ăn trái cấm trên cây
Anh sợ đọa đày
Nên chỉ dám hái trái xanh còn chát
Tim non còn mộc mạc
Nào biết đã yêu em...
Kìa, em nhìn xem!
Cơn bão đã qua, tình ta vừa tạnh
Mây đen, sấm chớp, gió lạnh...
Cũng đã về nhà sau khi vấp ngã trên cao
Chỉ còn lấp lánh hằng hà sa số những vì sao...
Dành cho riêng em đấy....
Sớm mai em thức dậy
Anh hứa sẽ mỉm cười...