Có những nỗi nhớ bắt nguồn từ những cơn mơ…
Những ngày mưa Hè…
Mưa thật nhẹ, làn mưa mong manh giăng ngoài hiên cửa sổ trong ngày đầu tiên em và anh gặp nhau. Nếu anh gọi đó là hẹn hò thì em lại chỉ coi như là một cuộc gặp mặt. Thế nên địa điểm là do em chọn và nơi đó là viện bảo tàng. Em nhớ anh đã cười và hỏi: "Có ai hẹn hò trong viện bảo tàng không em?"
Em đã nói là chẳng có ấn tượng gì về ngày đầu tiên ấy anh nhỉ? Vì ngày hôm ấy em thật sự nhạt nhoà… Em cố tỏ ra như một tảng băng Bắc cực để:
*ít mỉm cười với anh hơn
*ít nhìn vào mắt anh hơn
*và ít hạnh phúc khi đi bên anh hơn
Anh vẫn luôn hỏi tại sao đúng không? Anh đã thắc mắc vì em cứ lạnh lùng như thế và anh cho rằng: "Có phải mưa làm lạnh cả trái tim em rồi? Em có lạnh lắm không?"
Nhưng em quả là ngốc nghếch! Em cứ càng tỏ ra lạnh lùng như thế thì con tim nhỏ bé của em lại càng đập từng nhịp đập ấm áp. Nó gọi tên hạnh phúc khi em đi cạnh anh, trong vòng tay anh và đôi lần nó run rẩy khi bắt gặp đôi mắt anh chăm chú nhìn.
Hẳn là em đã nói dối rồi anh nhỉ? Nếu em không có ấn tượng gì về ngày đầu tiên ấy thì sao lại có thể nhớ rõ đến thế! Em nhớ những cơn mưa hè, nhớ những con đường anh và em đã đi qua, nhớ những quan tâm ấm áp anh dành cho em…

*** I Miss You***
Em đã ôm trọn trong mình nỗi nhớ như thế về anh. Nhưng em vẫn cứ né tránh tình cảm mà em vốn chờ đợi. Em không hẳn là 1 đứa kiêu ngạo trước tình yêu như những đứa bạn thân của em đã nói. Bởi nếu kiêu ngạo thì sao em lại nhớ anh và dám thừa nhận với-chính-mình rằng: Em yêu anh chứ? Chỉ là…em không đủ can đảm để cho anh biết điều đó mà thôi. Liệu anh có thể chờ đợi? Chờ em vén những định kiến trong suy nghĩ để đến bên anh? Chờ em anh nhé!