A lô, bà Hai đó phải không?

- Tui đây. Đại lễ xong rồi, bao giờ ông về?

- Chưa về được nên mới gọi cho bà đây!

- Ủa, sao kỳ vậy ông?

- Ra đây phát sinh tùm lum bà ơi. Từ trà đá, nước ngọt, gửi xe cho đến xe ôm, nhà nghỉ... cái gì cũng ăn theo tăng giá. Đi một quãng đường ngắn ngắn mà bị chém gần tạ lúa. Nhưng chuyện đó thì chưa nói tới...

- Tới cái gì, ông nói coi?

- Hôm qua, tui tới sân Mỹ Đình từ lúc chiều, nhưng người ta vô đông quá và chen lấn nên vô hổng được. Cầm cái giấy mời trên tay mà kẹt cứng, tui quyết định về lại nhà nghỉ để coi truyền hình. Nhưng chen ra thì bên ngoài vẫn ùn ùn kéo vô nên tôi bị té đau quá. Phải ráng lắm mới ra ngoài được!

- Mà ông té có sao không?

- Bây giờ thì không sao nhưng mà hết tiền mua vé về rồi, bà gửi thêm cho tôi ít tiền vào tài khoản Hai Lúa nghen!

- Nhưng tui đã dằn túi ông nhiều rồi mà!

- Thì đã nói là phát sinh mà, ai biết được người ta nhân cơ hội “ngàn năm có một” này mà làm ăn chụp giựt như vậy đâu!

- Chuyện chụp giựt nhân mùa lễ hội là chuyện thường ngày, chứ “ngàn năm có một” gì ông ơi!