- Con gái và rất là xinh đẹp
- Há há waoooooooo haha – mấy thằng con trai thé lên.
- Mấy thằng khùng – Hằng lầm bầm – Ê Nam, bên Mĩ về coi chừng ông quen đó.
- Humm, hok có hứng, mấy đứa con gái bên đó toàn là gì đâu hok hà!
Trống đánh hết tiết, lũ con trai trừ một người, nôn nao đón chào bạn mới .Cô ấy đâu rồi cà? Hok thấy ai zô hết trơn zậy? kìa kìa, zô rồi. Waooo, phải công nhận đẹp thiệt, nước da trắng, mái tóc uống hơi xoăn dài ngang lưng, tướng thon thả, khuôn mặt hok rõ tại pả đeo mắt kiến. Nhìn tướng chuẩn cực kì, mấy thằng con trai trong lớp nhao nhao trừ một người. Cô bé bước lại nói nhỏ với cô cái gì đó, rùi cô mỉm cườ
- Hằng, bạn mới ngồi chung em nhé!
- Nhưng…chỗ này của Thiên mà cô… - Hằng nhăn nhó
- Em thật là… Thiên đã…
- Em không đồng ý. Không ai được ngồi chỗ đó hết– Nam đe doạ.
cô bé chỉ mỉm cười hok nói gì, bà cô nghiêm giọng.
- Hai em thật là… cái chỗ đó đã để trống gần hai niên học rùi còn gì? Bạn mới sẽ ngồi chỗ đó.
- … - hắn chưa kịp nói gì thì điện thoại réo
Níu khi xưa anh không bận tâm bao lời nói… níu khi xưa anh không lặng thinh trong niềm nhớ…níu khi xưa anh không là bạn thân…thì hum nay…
- Tôi nghe
- !@#$%^%&^^&!!!!!!!!!!
- Được rồi, cho xe tới đón tôi! – hắn quay qua bà cô – Em về công ty, chào cô. níu ai ngồi vào chỗ đó thì không hay đâu thưa cô. – hắn quảy ba lô bước ra. Tổng giám đốc bận đi họp oy`
Tình hình trong lớp đang căng thẳng, Hằng khư khư giữa chỗ hok cho bạn mới ngồi
Nó nhìn cô bạn mới bằng ánh mắt khó chịu
- WE, bạn này nhất định phải ngồi chỗ này à? Chỗ khác hok được sao?
- Mình thích ngồi chỗ này hà
- Thật là… thật là quá đáng. Chỗ này có người ngồi rùi, bạn hok ngồi được đâu. Bạn hok nghe bạn hồi nãy nói hả?
- Không biết. mình mún ngồi đây thui hà – cô bé kia vẫn ngang bướng.
- Grừ…tui bực rùi nha…
- Hằng im lặng đi! – cô la Hằng rồi quay sang nó – níu em thik như zậy thì cứ ngồi… nhưng níu Nam vào em sẽ chuyển chỗ khác đấy nhé!
Cô bé vào chỗ ngồi thản nhiên trong khi Hằng đang hậm hực.
- Bạn mới giới thịu đi bạn mới ơi!
- Bạn tên gì zậy?
- Có bạn trai chưa?
- Nhìn bạn quen lắm? chắc gặp ở đâu rồi.
- Người ta mới về nước mà mày gặp ở đâu, mơ hả?
- @#%^&*&&^%$##$%^*%
Cái lớp như cái chợ, tụi con trai nhoi nhoi hơn vịt đực, cô nhóc gỡ kiến ra, đứng lên
Chào…cả lớp – giọng cô bé nghẹn lại, làm cả lớp ngạc nhiên – Mình vừa từ Mĩ về, Năm nay 18 tủi, mình tên…
nhóc này là ai? liệu con nhóc lạ hoắc này cóa đem lại một luồn sinh khí mới cho hắn hok? chờ...
Cái lớp như cái chợ, tụi con trai nhoi nhoi hơn vịt đực, cô nhóc gỡ kiến ra, đứng lên
- Chào…cả lớp – giọng cô bé nghẹn lại, làm cả lớp ngạc nhiên – Mình vừa từ Mĩ về, Năm nay 18 tủi, mình tên… Trịnh…Vĩ…Thiên…Thiên…
- Thiên…Thiên…hả?
- Họ Trịnh…
- Trịnh Vĩ Thiên Thiên…hok lẽ…
- Không thể…
Cả lớp nhau nhau lên khi nghe cái tên đã thành huyền thoại…hok lẽ nào đó lại là nó…
- Thiên…Thiên…có…có phải...là…là mày…không…Thiên.
Con nhóc mỉm cười ra nước mắt, ôm chầm lấy con bạn. Con Hằng như không tin vào mắt mình nữa.
- Tao đây, là tao đây, con bạn điên khùng của mày đây!
Hằng đẩy nó ra, nhìn nó từ đầu tới chân.
- Có thật mày là Thiên Thiên không?
- Phải, là tao, chúa đánh lộn chúa quậy chúa hok làm bài và ăn hàng số một – con nhóc vừa nó vừa làm động tác minh hoạ
Đúng là nó rồi, đây đúng là nó rồi. Hằng ôm chầm lấy nó khóc huhu. Nó bây giờ quả thật khó mà nhận ra. Nó trắng hơn trước rất nhiều, tướng thon thả hơn, tuy khuôn mặt không thay đổi gì nhưng nhìn kute hơn xưa nhiều.
- Vậy mà tao cứ tưởng…huhu, bấy lâu nay mày ở đâu? Sao hok báo cho tao biết, mày ác lắm…huhu, tao nhớ mày lắm biết hok hả?
- Tao xin lỗi, tại bận quá nên không liên lạc gì được, mà thui, hết giờ rùi, xuống căn tin đi tao kể mày nghe…
- Uhm…
Chuông reo, cả lớp nãy giờ im lặng cho hai tụi nó tâm sự, bây giờ nhào lên um lấy nó. Ai cũng mừng hết sức. sụt sùi zới tụi trong lớp xong Hằng kéo nó xuống căn-tin
Cả căntin ai cũng nhìn nó, đâu ai bít nó là con bé đã từng vang bóng một thời ở đây. Mấy đứa con trai nhìn nó mà đi đụng bàn đụng ghế rầm rầm…
- Mày nói đi, một năm trời mày ở đâu, bệnh của mày….
- Tao sang Mĩ… sau khi tao tỉnh dậy thì biết mình đang ở bên Mĩ. Ông quản gia cũ của cha mẹ tao "ăn cắp" tao đem qua đó. Hồi đó giờ ổng vẫn quản lí công ty và luôn tìm tao, nhưng không gặp. khi ổng dò ra tung tích thì tao đã sắp ngủm rùi hihi.
- Rùi ổng đưa mày Qua Mĩ chữa bệnh hả?
- Uk, nhưng hầu hết các bác sĩ đều lắc đầu, mém nữa là tao hok gặp được mày rùi.
- Rùi sao nữa? – Hằng nôn nóng
- Ông ấy đưa tao tới gần cả chục nước, cúi cùng tới Canada thì tao được cứu.
- Rùi sao mày trở nên như thế này.
- Tại tao thay máu, mà chắc máu này của một người da trắng nào đó nên tao mới zậy á hihi
- Con quỷ. Tao tưởng mất mày lun rùi. Tự nhiên mày bị mất tích, ông Nam lục tung cả nước mình lên kiếm mày lun á. ổng buồn quá trời.
- ……..
- Mà hồi nãy gặp ổng sao mày hok nói, chắc ổng nghe xong tin này ổng chết lun á
- Từ từ…đừng nó ai bít nữa nha, tao còn mún thử…
- Thử gì nữa?
- Từ từ rùi bít – nó nháy mắt gian khủng kiếp
- mày biết không, Nam iu mày lắm đó. Tới tận bây giờ người ta vẫn chưa có bạn gái. Nói thiệt nha, con gái bu ổng rần rần đông như kiến mà đứa nào cũng ê mặt
- ………
- Ê, mày với anh Long sao rồi? vẫn tốt chứ hả?
- Ùa, ảnh học đại học, nhưng vẫn hay thăm tao với Nam
- Hỏi thì hỏi vậy thui chứ trước khi về đây tao thám thính tình hình hết rùi
Hằng nhíu mày tỏ ý hok hỉu
- Cả năm nay mày có đi học hok?
- Có nhưng mà hok học như mày…
- Là sao, mày học cái gì, bộ nên Mĩ hok dạy như bên đây hả?
- Tạo phải học quản lí cái công ty to đùng, mệt chết được.
- Cái gì? Quản lí công ty á? Là sao, tao hok hỉu?
- Uhm… tao nói với mày hồi nhỏ tao là tiểu thư chưa ta?
- Chưa! Tao shok à nha!
- Hihi, thực ra cha tao là chủ tịch tập đoàn HT…nhưng khi họ mất thì…
- Tập đoàn HT, ý mày là tập đoàn đứng đầu…
- Suỵt! im lặng chút đi, la lớn zậy?
- Mày…
- Uhm…sao khi được đưa qua Mĩ tao mới bít là ông quản gia nhà tao đã tiếp quản tập đoàn, hồi trước tao cứ tưởng là bị người khác chiếm mất.
- Vậy bây giờ?
- Ông mún tao tiếp quản cái tập đoàn mà cha tao đã gây dựng… thực sự hơi mệt, nhưng tao sẽ cố vì đó là di nguyện của cha tao…
- Mày quản lí được bao lâu rùi?