1h27 sáng ... đã quá
nửa đêm ... nó vẫn đang ngồi
thu lu ở góc phòng ... nó hok
ngủ đc có lẽ vì nó sợ gặp ác
mộng .... Mấy tối ljền đêm
nào nó cũng thức dậy vào
lúc nửa đêm ... tội nghiêp ....
nó nhớ cô ấy ....
Chợt nó ngoẻn miệng cười ....
có lẽ nó chợt nhớ về những
kỉ niệm với cô ấy ..... những
lúc giận hờn, vui vẻ ......
Nó nhớ lại cái lần đầu tiên
gặp cô ấy ..... hình như là
tháng 10 năm ngoái thì fải ....
Ừ .... chính vào cái đêm tháng
10 lạnh leõ ấy . Với cái áo
khoác mỏng trên người , nó
trở về nhà sau ca học thêm
căng thẳng .....Trời mưa tầm
tã ... quên mang áo mưa ...
người nó ướt sũng .... nó cố
gồng người đạp chiếc xe
thật nhanh trở về nhà .... gió
rít bên tai ..... 2 bàn tay nó
lạnh buốt . Nó chỉ muốn về
nhà để thay ngay bộ quần
áo ướt sũng , nhớp nháp cứ
cà vào người nó, khiên nó
cảm thấy thật khó chịu ..... Nó
lao vun vút mà chẳng để ý
đến mọi vật xung quanh .
Bỗng 1 tiếng gọi vọng lại từ
fía sau :
- Anh gì ơi .... !!!
" k í í t t t t t ....."" - Phanh
gấp chiếc xe , ngoảnh mặt
lại , nó thấy 1 cô bé trạc tuổi
nó đang đứng bên vệ
đường , khoác 1 chiếc áo
mưa nhỏ , 2 tay co rúm lại vì
lạnh . Có lẽ vì trời tối nên nó
hok nhìn rõ mặt cô bé . Nó
quay xe lại về fía cô bé .
"" Em bị nhỡ xe buýt .... Anh
cho em quá giang 1 đoạn
được hok "" - Nó chưa kịp
hỏi xem có chuyện gì thì cô
bé đã vội đáp .
Nhìn ánh mắt khoẩn roảnh
như cầu xin và đôi chân
đang run lật bật vì mưa lạnh
của cô bé, nó hok nỡ lòng
nào từ chối .
" Ờhm , lên xe đi ""- Nó đáp
lại 1 cách lạnh lùng .
Cô bé vội leo lên xe và lí nhí
câu gì đó nó hok nge rõ ,
hình như là lời cảm ơn .
- Nhà em ở đâu để anh chở
về .
- Yạ nhà em ở đường
Nguyễn Tri Phương anh à .
Cũng hok xa đây lắm đâu
anh .
- Ờhm , đường Nguyễn Tri
Phương thì anh biết . Để anh
chở em về .
- Yạ . Cám ơn anh nhìu lắm
lắm - cô bé đáp bằng giọng
khá nhí nhảnh , hình như
miệng khoẻn cười .....
Lạj quoằn người đạp chiếc
xe , nhưng lần này là mang
thêm mấy chục kilogam nữa ,
nó có hơi chút bực bội . Đáng
lẽ giờ này nó đã trở về
nhà , được chôn mình trong
chiếc chăn ấm và có lẽ còn
đang nhâm nhi 1 tách cafe
sữa nóng . Vậy mà bây giờ
nó fải gồng người chở 1 con
bé hok hề quen biết , giữa
trời mưa tầm tã , rét buốt .
Cơ thể nó run lên vì lạnh ,
người nó giờ ướt như chuột
lột , nước mưa chảy vào
khóe mi cay cay .
Bỗng nó thấy rùng mình , 1
luồng hơi ấm đang lan tỏa từ
sau lưng lên khắp người
nó .... cô bé đặt tay lên hông
nó . Bàn tay nhỏ bé đó , tuy
ướt đẫm nước mưa nhưng nó
cảm thấy ấm áp vô cùng .
Lần đầu tiên có 1 người con
gái lạ chạm vào người nó ,
có lẽ vì là lần đầu tiên nên
nó rùng mình .
Cố gạt đi suy ngĩ về đôi
bàn tay ấy , nó cố ghì đôi
chân vào 2 chiếc bàn đạp .
Nhưng 2 bàn tay cô bé đang
ôm chặt hông nó , khiến nó
hok tài nào tập trung đạp xe
được , cảm giác đó rất kì lạ
mà nó chưa bao giờ trải
qua ... chút ngại ngùng ... chút
ấm áp .... dịu êm ....
"Em tên gì ""- Nó bắt chuyện
để fá tan bầu không khí yên
lặng giữa 2 ngườj .
- Yạ em tên My .
- Ừhm, anh tên Hoàng Hải.
Gọi anh là Hải được rồi .
- Vậy hả , anh nhju tuổi rồi .
-18.
- Ờhm , anh hơn em 1 tuổi .d
- Em học trường gì
- Yạ em học Nguyễn Văn
Trỗi . Còn anh
- Anh học Lý Tự Trọng .
Trường em cũng khá gần
trường anh nhỉ ?
- Ừhm , hihihi - Cô bé cười ,
nụ cười nge thật dễ
thương....
Rồi cả 2 lại im lặng .....
Ngoài hỏi tên, tuổi, trường
lớp ra, nó chẳng biết nên hỏi
gì cô bé nữa , có lẽ cô bé
cũng giống nó . Không gian
quanh 2 người lại trở nên
tĩnh mịch , chỉ còn tiếng
mưa, tiếng gió rít ...
Sau 15 phút giầm mưa tầm
tã , cuối cùng nó cũng tìm
được nhà cô bé . Đó là 1 căn
nhà .... à .... fải nói nhà 1 cái
biệt thự rất sang trọng .
Nhìn qua cái cổng to đùng ,
nó thấy 1 chiếc xe hơi màu
đang phủ chiếc bạt che mưa
màu đen . Nó chợt nghĩ .... cô
bé là con nhà giàu .....
Chờ cho cô bé xuống xe và
cảm ơn rối rít , nó quay
chiếc xe đạp tính lao đi .
Bỗng tiếng cô bé gọi lại :
- Anh gì ơi .... À .... Anh Hải ơj
cho My xin số điện thoại của
anh đc hok ?
- 01676572611 - Nó đáp rồi
vội lao đi.
Fải mất 30 phút sau nó mới
về đến nhà . Với lý do xe bị
trục trặc nó bịa ra , may bố
mẹ cũng bỏ qua cho nó cái
tội về trễ . Bước nhanh lên
cầu thang, nó lao thẳng vào
phòng, nó chui ngay vào
fòng tắm , ngâm mình trong
làn nước ấm...mọi cảm giác
rét buốt tan biến
dần .....Thay bộ đồ ngủ .....
Nó leo ngay lên giường , chui
mình trong chiếc chăn ấm
áp ....nó tự nhủ thế là 1 ngày
nữa lại trôi qua .
Đang lim dim mắt , chợt có
tjếng í éo reo lên từ chiếc
điện thoại di động . 1 tin
nhắn từ cái số có đuôi 322 lạ
hoắc .
Nó đọc tin nhắn từ số máy
lạ :
- "" A Haj ha , My ne . My
cam on anh vi chuyen luk
nay . My cam on a nhju lam
lam . My cung hok bjt noj j
nua . Chj bjt cam on thoj .
Hjhjhjhjhj . Thoj muon roj , a
dj ngu dj ha , My chuk a ngu
ngon nha . Ah, troj lanh a
nho dap chăn vao keo lanh .
Bye a ha . Hjhjhjhj .""
Nó bật cười . Dòng tin nhắn
thật nhí nhảnh . Lần đầu tjên
có ngườj quan tâm đến nó
như vậy , nó chợt cảm thấy
người nó lâng lâng , như
muốn bay lên vậy.... Lưu số
cô bé mới quen vào máy , nó
chùm chiếc chăn vào người
và cười thầm ... hôm nay quả
là 1 ngày thú vị với nó .....