Dòng người lạnh lùng, gió lùa chập chùng
Một mình một đường, vắng một người
Là một người, chỉ được gọi là bạn
Lại quạnh lòng em nhớ anh
Có phải đã quá trễ để nói ra đã quá trễ nhận ra trái tim này
Từ lâu nay luôn nuôi, một tình yêu mãi vô vọng
Bàn tay người ấy đã có lúc từng nắm tay mình dẫu vô tình
Thà anh buông tay em, để trái tim chạy trốn khỏi mộng mơ
Khó xóa biết mấy những khỏang cách của chúng ta
Khoảng cách ấy sẽ cứ mãi lớn dần những khi anh thường gọi
em là bạn thân thật sự, mặn đắng những tiếng nấc không bật ra
Đành làm bạn anh tuy đem yêu thương chôn sâu
Vẫn hơn là đi qua nhau không quen không hay
Vết chân người in trong con tim,
Dường như chưa tan đi, dù muốn thả trôi ước mơ tình yêu kia
Tìm đường về, giữa cuộc tình một mình
Tìm mệt nhòai, những nụ cười
Một nụ cười dưới ngàn giọt buồn
Tìm về một ngày chưa biết anh
Nắng vàng liệu có rọi vào chốn đây, hong vết sẹo từ lâu vẫn chưa khô
Niềm đau không ai gây, chỉ là yêu quá chưa dừng được
Người đi tìm gió, cứ muốn kiếm tìm những chân thành giữa xa vời
Vì sao không qua đây, và khẽ nghe lời trái tim vùi sâu
Cuốn sách sẽ đóng khép những tháng ngày đã đau
Chẳng mấy hối tiếc dẫu đã chẳng buồn nói ra câu thật lòng
Chỉ làm tổn thương tình bạn, lòng sẽ chúc anh bình yên
Và tìm được ai kia yêu anh như anh mong
Chẳng như là em bao năm mang bao long đong
Những mơ mộng xưa trôi theo mưa
Buồn tan trong không gian, đặt dấu chấm câu những u sầu hôm qua. ="4"][/SIZE][/COLOR]