- ủa, sao hum qua khen nức nở mà

- hum qua là hum qua. Mà công nhận hum qua hắn đâu coá đáng ghét zậy đâu. Đúng là hok thể đánh giá một người khi mới gặp lần đầu.

- trời. cô cũng bít điều đó à

- hizzzzzzz

- gì zậy chời, đừng có thở dài, mau già lắm.

- ê, có cha mẹ sướng thiệt hén.

- Tự nhiên chuyển đề tài zô ziêng zậy.

- Zô ziêng gì? Thiệt mà, có cha mẹ sướng thấy mồ

- Sướng chỗ nào, chán chết.

- Chán hả? khùng.

- Vậy cha mẹ cô…?

- …Chết hết rùi… phải chi họ còn sống… dù nghèo khổ đến mấy…tôi cũng vui…

- Họ iu cô lắm phải không?

- Tất nhiên, cha mẹ mình mà hok thương mình thì ai thương… níu họ còn sống chắc là vui lắm…chắc sẽ hạnh phúc lắm… sẽ không cô đơn…không bị xem là một đứa mồ côi, nghèo hèn…không bị ức hiếp… không bị khinh…và lun có một chỗ dựa vững chắc để khi có vấp ngã vẫn có thể đứng lên… tui khùng quá phải không, tự nhiên nói gì đâu không… - nó nói trong màn nước mắt.

- …

- Nhìu khi ước một lần được gặp lại mẹ cũng không được… mẹ không còn bên tui nữa… cha cũng zậy… ngay cả giấc mơ thui… một giấc mơ được ở cùng cha và mẹ, tui cũng không có… Sao ông trời lại bất công vậy chứ… - rồi những giọt nữa mắt tuôn ra nhìu hơn, trôi ra từ đôi mi cong của nó tạo thành những tiếng nấc nghẹn trong cổ. đôi vai bé nhỏ của nó run lên, nó ngồi cuộn lại ôm lấy đầu gối, gục đầu xuống mà khóc nức nở.

Có lẽ bao nhiu tủi nhục, đau buồn mà nó kiềm nén bấy lâu nay đang trào ra. Bây giờ hắn thật sự thấy nó nhỏ bé, mỏng manh và dễ vỡ, hắn thấy nó khóc mà cũng đau lòng không kém. Nó mất đi gia đình từ nhỏ, không được sự bao bọc iu thương của cha mẹ. tội cho nó. Nhưng hắn cũng có hơn gì nó đâu, tuy gia đình thuộc loại giàu sang nhất nhì nước, có cha mẹ đầy đủ nhưng có khi nào họ xem hắn là con đâu. Hắn không được tự do, luôn bị sắp đặt, lúc nào họ cũng sợ tổn hại địa vị, sợ mất uy tính. Cha mẹ hắn chưa bao giờ cho hắn một bữa cơm gia đình đầm ấm nào mà không nói về công việc, ngay cả sinh nhật hắn họ cũng không hề có mặt. có gia đình như thế thì có hạnh phúc gì đâu chứ? Hắn ôm nó vào lòng còn nó thì cứ thút thít ướt cả áo hắn. chưa bao giờ hắn thấy nó khóc nhìu như vậy. nó tâm sự nhìu lắm, rằng: đôi khi nó cần có một người tâm sự cũng chẳng có, anh Long thì không có ở nhà, Hằng bạn thân của nó thì cũng có nhìu việc ở nhà, bà dì của nó thì quá oan nghiệt. nó ghét bà ta lắm. tấm hình duy nhất còn sót lại nó chụp cùng cha mẹ bà ta cũng xé mất. lúc đó nó mún đánh bà ta thật mạnh nhưng nó không làm được, vì bà ta là dì nó. Nó nghĩ trên đời này nó trơ trọi, cô đơn và không ai quan tâm đến nó nữa, có khi nó muốn chết rùi đấy chứ, nhưng nó không có can đảm. khi xuống dưới ấy, gặp cha mẹ nó thì nó phải ăn nói ra sao với họ, thật là nhục nhã. Nó muốn làm cái gì đấy cho cha mẹ nó ngậm cười nơi chín suối. nó kể cho hắn nghe về cha mẹ nó, tuy đã hơn mười năm rùi nhưng họ vẫn trong lòng nó và sẽ không bao giờ phai nhạt…một lúc sau cả hai ngủ thiếp đi…

Sáng ra, nó mở mắt, thấy hắn đang nằm trên giường um chặt nó, nó la lên, quên cả chuyện hồi tối hắn an ủi nó

- Á, buông ra, buông ra hok hả? đồ dê sòm, biến ra cho tuiiiiiiiiiiiiii

- Gì zậy chời? mới sáng sớm làm gì mà la ghê zậy.

- Buông ra!!!!!!!!!!lợi dụng hả??????????????? - nó hét chập hai

- Thì buông ra là xong chứ gì, mệt ghê. Kon gái gì zữ thấy sợ.

- Biến cho đẹp chời! hixhix

- Haha, mắc cười quá… - tự nhiên hắn cười sặc sụa làm nó hok hỉu

- Khùng à, xuống giường lẹ lên.

- Tui có um cô nữa đâu mà đuổi zữ zậy, dù gì đây cũng là phòng tui mà.

- Saxxxxxx, ra không thì bảo?

- Được rùi, ra thì ra.

Hắn lết xuống. Nó né qua cho hắn xuống thì

- Oái… bụp

Nó bị rớt xuống đất, nằm dài. Hắn định chạy lại đỡ thì cũng

- AAAAAA ….bộp

Hắn vấp cái mềm, ngã nhào lên người nó. Hai cái mặt cách nhau có 1 cm, chuyện gì sẽ xảy ra?

Hắn nhìn nó, bi giờ khoảng cách gần đến nỗi hắn nghe từng nhịp tim của nó đang… nhanh dần đều. Hắn cứ nhìn nó như thế, hai ba bốn năm giây rùi hắn cúi xuống……kiss nó một cái. Nó chết trân, người nó cứng lại hok còn phản ứng gì nổi… mười giây sau, nó phản ứng……bụp…hự…rầm

- Oái, mạnh tay thế, tui còn bị thương đấy… - hắn nhăn nhó sau khi lãnh đạn

- Chết điiiiiiiiiiiiiiii, chết đi cho tui – nó hét lên – đồ trơ trẽn, đồ háo sắc, dám hun tui hả? tui giết mấy người – nó vừa hét vừa tung cước, đá tùm lum.

- Hehe, cóa zậy mà cũng la zữ, thui tui xin lỗi, tại mỏi cổ quá nên gục lúc nào hok hay, hok phải tui hun cô đâu… - hắn vừa đỡ đạn vừa phân trần

- Biến ra nhanh đừng cóa ở đây. Tui hok mún thấy mặt mấy người – nó típ tục hét lên, hắn sợ run cả giò

- Làm ơn, cái nhà tui bay mất nóc rùi cà, tui ra ngay đây……

Hắn chạy ra nhanh hơn tên lửa, nó ngồi bệt xuống giường, cái mặt đỏ rân. "dám hun mình, tức thật" nó cấp tốc chạy vào phòng vệ sinh súc miệng, khạt khạt rùi chà chà cái môi xinh xinh. Nó rửa mặt cho tỉnh rùi thay đồ di học. hok thèm nấu cum lun.

- Ê, bộ tính bỏ đói tui lun hả? hok ăn cum sao học nổi.

- Cho chết lun. – nó đi thẳng một nước, hok thèm nhìn lại

- Còn giận hả? thui, xin lỗi mà… tui cho hun lại há – hắn nói đùa, làm nó tóe lửa

- Cái gì hả aaaaaaaaaa? – nó xông vô đập thằng nhỏ tới tấp – dám nói nữa này, cho chết lun nà, chết đi, chết đi

Vậy là nói rượt thằng nhỏ suốt quảng đường. cũng may là thằng nhỏ có võ níu hok chắc chết zới nó. Zô tới lớp mà hai đứa còn uýnh nhau đùng đùng, làm cả lớp nhốn nháo.

- Ê, mày làm gì mà uýnh Nam zữ zậy? – Hằng hỏi

- Tao cho nó chết lun, thằng mắc dịch…

- Haha, mệt rùi hả? – thằng nhỏ ló đầu lên.

- Chờ đóa đi cưng, lát chị xử cưng sau. – nó thở

- Mà sao hai người rượt nhau zữ zậy?

- ……… - nó im ru, hok bít trả lời sao nữa

- Tại tui hun ấy – hắn đáp gọn lỏn làm nó tức mún xì khói, xấu hổ chết mất, mún bay lên mặt trăng trốn lun

- Hả???????????????? – không phải con Hằng mà cả lớp đều há hốc mồm – rùi cả lớp nhìn nó cười gian gian.

- Hok….hok phải như mọi người nghĩ đâu…tụi tui hok cóa gì hết…hắn khùng đấy, mọi người đừng nhìn tui zậy được hok?

- Hahahaha, tụi tui cóa nói gì đâu? Chỉ là hun thui mà…

Hix, chết mất. cái thằng điên đóa sao lại nói ra hok bít. May mà cả lớp hok để ý lắm. ra chơi, nó thở phù chạy xuống căn tin để tránh ánh mắt soi mói của mấy đứa con gái trong lớp. Nhưng hỡi ơi, mấy con mắt ở ngoài còn đáng sợ hơn. Tụi nó nhìn nó như mún ăn tươi nuốt sống. ở đâu một đám kéo ra, mười mấy đứa con gái, năm thằng con trai cao to, cũng hơi đẹp đẹp nhưng thua xa hắn. tụi nó dồn nó vô góc tường.

- Mấy người mún gì vậy? – nó hỏi, cố giữ mặt bình tĩnh.

- Làm gì hả? lát nữa mày sẽ bít. Cỡ như mày mà cũng quyến rũ được Nam hả?

- Ê, ăn nói cho đàng hoàng à nha. Ai quyến rũ ai hả? mà mấy người là ai?

- Chị mày học cao hơn mày một lớp, mày hỏi làm gì, lát nữa tao cho mày bò về lớp lun cho ko còn mê hoặc Nam nữa – con nhỏ cái mặt sát khí ghê

Mấy đứa này là học sinh 12, chắc bữa trước thấy Nam nên mê quá, lập fan ngầm iu đơn phương chứ gì. Nó thấy khó hỉu, mấy đứa này sao mà mê trai trơ trẽn zậy hok bít.

- Tui chưa đắt tội máy người à nha, tui về lớp đây

Nó định bước đi nhưng một bàn tay kéo nó lại một cách thô bạo kèm theo một cái tát…..bốp…

Mặt nó đỏ lân in hẳn năm dấu tay của con nhỏ đó. Nó đưa tay xoa xoa mà, nhìn con nhỏ kia nẹt lửa

- Ê, đừng ỉ đông híp íu nha. Đừng thấy tui hok làm gì rùi quá đáng nhá. – nó bắt đầu bẻ tay.

- Haha, mày làm gì được nào, thứ như mày thì làm gì được tao,có ngon thì tới đây

Nó bẻ tay, nó từng theo Long đánh lộn nên hăng máu lắm, nghe con nhỏ kia thách, nó sôi gan lên cộng với tính bà chằn sẵn có, chất xúc tác là cái tát ban nãy, phản ứng học xảy ra mãnh liệt, nó nhảy vào đánh tới tấp con kia, nó nắm áo con kia lại, tặng cho ba cái tát vô mặt, thêm hai cái nữa nà, rùi đạp một cái vào bụng.

Con kia đau quá, la lên

- Tụi bây đứng đó chết hết à, đánh chết nó cho taoooooo.

- Mày ngon hả? dám đánh chị ấy? cho mày chết

Cả đám xông vô, trời ơi kì này nó tiu chắc. trai cóa, gái có sao đánh nổi. nó đứng thủ thế, một thằng nắm tóc nó từ phía sau, tán một cái vào mặt nó khiến nó choáng váng, đánh lén sau lưng đố đứa nào thủ kịp. hai cái tát nữa từ bàn tay thô bạo đó và mặt nó, đến nỗi miệng nó chảy máu lun, tụi nó còn nhồi vào bụng nó một cú, nó hok kịp đánh trả gì hết… hự… nó ngã xuống, nhưng nó cố hết sức đứng lên, rùi tụi nó nhào vô đánh nó. trông nó thấy thương quá. Mấy đứa đứng xem hok ai dám làm gì vì con quỷ kia là đại ca của khối mười hai, nhiều tay chân, lại hay gay sự, bây giờ tụi nó đang khoanh tay đắt ý. nó khụy xuống. bỗng có một cánh tay đỡ ngang hông nó, kéo nó đứng lên

- Heo, heo, có sao không… - hắn hỏi đầy lo lắng, mặt đau khổ dễ sợ…

- Anh…hả? – nó thìu thào nhưng íu lắm.

- Thằng nào…….? bước ra cho tao. – mắt hắn long sòng sọc, cơn điên tiết hiện lên trong đó, hắn đang rất tức giận.

Năm thằng bước ra, có vẻ tự mãn lắm. con kia của lết tới.

- Tụi tui đánh đấy, sao nào? Chỉ là một con nhóc thui mà. Hotboy thì đừng có nống zậy, nhìn mất hình tượng hết – hắn dìu nó ngồi vào một gốc cây, xong hắn bước ra.

- Tao sẽ cho tụi bây bít thế nào là khổ, dám đánh bạn gái tao à?

Hắn nhào vô, đánh túi bụi làm mấy thằng đó không đỡ kịp. hắn đánh như trút cơn giận vào bọn nó. Dù tụi tụi nó có gục xuống hắn cũng không tha, hắn vực tụi đó dậy, típ tục đánh tới tấp mấy cái thân mềm dữ dội, còn mấy nhỏ kia đứng chết trân. Hok chạy nổi nữa. Long ở đâu chạy lại, thấy hắn um nó rủ rượi trong lòng, hỉu chuyện ngay.

- Thiên, có sao hok zậy nhóc, sao thảm zậy nè. Ai đánh nó zậy?

- Mấy đứa đó đó – hắn trả lời, vẫn um ngang hông nó. Bi giờ nó đỡ rùi nhưng còn hơi choáng, nó íu ghê…

- Ai chủ mưu? – Long quay ra hỏi, gương mặt đáng sợ hok thua gì hắn lúc nãy

- Hà…. – mấy đứa đứng ngoài giơ tay chỉ con ác phụ đó. Con đó sợ gần chết mà còn giữ giọng chị hai

- Tui đấy thì sao nào? Tại ai mượn nó quyến rũ hotboy chi? Mà nó cũng hay thật, hai thằng hót boy của trường đìu bị nó mê hoặc hết.

- Bốp….. dám đánh bạn tao hả? – con Hằng ở đâu xăm xăm đi tới, con nhỏ bạo lên từ hồi nào hok bít, dám đánh con kia lun. Con nhỏ kia cũng hok vừa, định cho Hằng lại một tát thì

- Bốp…tôi cảnh cáo cô hok được đụng con nhóc đó nữa hok thì cô tiu đời đó – Long tố cho con đó một cái trời giáng thứ hai, hơi vũ phu nhưng cũng đáng, ai mượn đánh nó chi. Rồi Long quay sang hắn – đưa nó xuống phòng y tế đi. Tui lo vụ này cho

- Uhm……

Hắn bế nó lên phòng y tế, xem xét vết thương cho nó. Hắn mún khóc lun, thấy nó xanh xao, bầm tùm lum hắn xót quá, "ước gì người bị đánh là mình"… hắn đem nó về nhà khi chưa tan học. Hằng và Long cũng theo về, tụi nó há hốc mồm khi bít nó ở nhà hắn, nhưng không quan tâm lắm về chuyện đó, tụi nó đang lo cho con pé, nó bị đánh zậy, chắc đau lắm. lát sau nó cựa mình, thấy những gương mặt quen thuộc ngồi xung quanh nhìn nó.

- Làm gì mà mọi người nhìn tui zữ zậy, làm như tui sắp chết hok bằng.

- Con nhóc này, bị đánh tơi tả vậy mà còn leo lẻo cá miệng – Long chọc nó

- Con quỷ, làm ta lo mún chết, bị đánh mà hok kiu tao, chịu một mình zậy hả? – Hằng míu mào mún khóc

- Trời ơi tao có chết đâu mà khóc, tại tao kiu hok được chứ níu được là tao kiu mày chịu đòn phụ rùi, hihi. ủa mà hai người…đến đây hả?

- Tụi tao bít rùi, hủm nay mày ở đây hả? – Hằng nheo mắt, mặt thấy ghét

- …uhm…tại chưa kím được nhà… nên…

- Thui, mày nghĩ đi cho khỏe, tao hỉu mà hihi, tao về nha…

- Uhm…

- Anh cũng về nha nhóc… ở lại dưỡng sức đi rùi bữa nào anh em mình đi đánh lại trả thù há – Long cười, mi lên trán nó một cái.

- Anh về há…

Hai người họ kéo nhau về bỏ lại nó và hắn, nãy giờ hắn không nói gì, chỉ nhìn nó.

- Weee, sao im re zạ?

- Nói gì bây giờ? Thui, uống sữa nha, tui đi quậy.

- Uhm…

Hắn lủi ra ngoài, cái mặt đâm chiu bùn hiu thiệt lè khó hỉu. nó thấy cơ thể ê ẩm, không cử động tự nhiên được. hình như nó mà nhích một cái là mấy vết bầm co lại, đau chết được. nó tính lồm cồm ngồi dậy lấy ly nước thì… ầm… nó ngả chỏng gọng, nguyên thân hình mảnh khảnh nằm sải lai. Hắn nghe động đất vội chạy vào, thấy nó nằm với tư thế như vậy, mặt không còn giọt máu.

- Trời ơi! Làm gì vậy hả? có sao hok?

- Ui… hok seo. Tính lấy li nước, ai dè…

Hắn đỡ nó ngồi dậy rùi bế nó lên giường.

- Làm ơn nằm đây dùm cái. Lục đục lộn xộn nữa là mấy cái xương nó gãy hết bi giờ.

- Thiệt tình. Kiểu này là chết rùi, mai sao đi học.

- Thì nghỉ. Zầy mà lết xác lên trường là nổi tiếng hơn siêu sao liền á

- Hix, dám đánh hội đồng… bữa nào khỏe lên, pà đây sẽ cho tụi bi chết hết.