- Bị zậy rùi mà tính chằn vẫn không giảm tí nào. Pó tay
- Kệ tui.
- Nè, uống đi
- Uhm…
ực…ực…ọc…ọc…ọt…ot….
- Xong, cám ơn nha. Tui ngủ à, tự lo cơm chiều đi há.
Nói xong là nó ngủ thiếp đi. Hắn xuống bếp bắt nồi cháo lên, cứ coi sách nấu ăn mà nấu, dễ ợt mà…
- Zậy, zậy đi heo…ăn cháo nà, nhanh nhanh đi.
- ………
- Zậy đi nghe hok hả? – hắn bực mình.
- ……….. – nó vẫn im re, hok nhúc nhích.
- Heo, zậy đi mà… - hắn tiến đến, lay tay nó – heo, sao zậy nà, dậy đi, dậy nhanh heo, không được ngủ nữa, nghe tui nói không hả? đừng ngủ……
Nó nằm đó, bất động, hơi thở íu ớt. nó bất tỉnh……
Bên ngoài phòng cấp cứu bịnh viện cóa hai thằng nhóc, một thằng ngồi lo lắng còn một thằng dựa vào tường đau khổ và một con bé đang khóc. Cửa phòng mở, bác sĩ đi ra…
- Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy sao rùi, có nguy hiểm không? – hắn lay lay đôi vai ông bs
- Bình tĩnh nào, con bé ổn nhưng…
- Nhưng gì? Ông nói đi…
- Phải chờ bệnh nhân tỉnh lại, do chấn thương hơi mạnh ở đầu nên…
Tim hắn thắt lại, hắn thấy choáng. chắc là khi tụi nó đánh, nó ngã xuống va đập vào đầu.
- Chấn thương thì sao bs? – Long hỏi, cũng lo lắng hok kém tên kia.
- Uhm… mọi người nên chuẩn bị… tuy tính mạng hok sao, nhưng… chúng tôi cũng chưa chắc chắn được điều gì. Có thể có nhiều trường hợp có thể xảy ra. Trường hợp tốt nhất là cô ấy có thể tỉnh lại, thứ hai là cô ấy tỉnh nhưng mất trí nhớ còn thứ ba……
- Thì sao? Thứ ba thì sao hả? – hắn hỏi dồn
- Có thể sẽ không tỉnh lại được, sẽ sống đời sống thực vật…
Hắn chết lặng, không tin vào tai mình nữa. đôi chân rắn chắc khụy xuống, không đứng vững nổi. con Hằng khóc to lên, còn Long thì ngồi im thin thít như tượng đá.
Hắn gượng đứng lên, bước vào nơi nó nằm. dây nhợ chằng bị bao vây lấy nó. Nó phải thở oxi. Trông nó thế này, hắn đau lắm, hai hằng nước mắt tun ra như suối…
Đã hai ngày rùi, hắn vẫn ngồi bên nó không rời nửa bước. hắn mún khi nó tỉnh, người nó thấy đàu tiên sẽ là hắn. ngày lại ngày hắn càng trở nên tiều tụy, gương mặt xanh xao nhưng vẫn giữa được vẻ đẹp thiên thần. Long kiu hắn về ăn uống tắm rửa, vậy mà Con ma vương đóa ở dơ thấy sợ, hok chịu về. Long đành mua thức ăn vào cho hắn.
…Nếu khi xưa anh không bận tâm bao lời nói……nếu khi xưa, anh hok mà bạn thân để nói iu em…
- Alo – hắn đáp, không có chút sinh khí
- Thiên sao rùi? – Minh hỏi
- …vẫn vậy… - hắn đau khổ, cắn chặt môi.
- … con bé sẽ tỉnh dậy mà…. – Minh an ủi hắn
- Nhất định…nhất định sẽ tỉnh…… - hắn tràn trề hi vọng
- Cái lũ đó mày tính xử sao?
- Đánh tụi nó cho tao, đánh chết hết cho tao – hắn trút bao nhiêu căm hận vào tai thằng bạn.
- Ok, tao sẽ xử tụi nó, khi nào Thiên tỉnh nhớ điện nha.
Hắn lặng lẽ, ngồi nắm tay nó.
- Làm ơn tỉnh lại đi heo, làm ơn đi mà, đừng ngủ nữa…đừng như thế, tỉnh lại để mà rượt tui nữa chứ, mình sẽ chạy đua tới trường, đi chơi, nấu ăn…. Đừng nằm như vậy, làm ơn đi… hắn ngồi mà lảm nhảm một mình với cái xác bất động chỉ còn thoi thóp thở.
Một tuần rùi mà nó chưa tỉnh, nỗi lo sợ ngày càng lớn dần trong tâm trí hắn. hắn ngồi lảm nhảm kể chuyện gì đâu, rùi năn nỉ nó tỉnh, nhưng nó cứng đầu quá, cứ nằm im, không nhúc nhích. Ngày thứ 9, tay nó nhúc nhích
- Thiên, em tỉnh phải hok? Em tỉnh rùi….. Nam, nó tỉnh rùi nà… - Long hét lên khi Hắn đang ngủ gục bên giường của nó.
- Heo, heo, tỉnh rùi… bác sĩ, bác sĩ, cô ấy tỉnh rùi – hắn vội vã chạy tìm bác sĩ rùi dọt lẹ vào phòng – Heo, cúi cùng cũng tỉnh rùi…
Nó từ từ mở mắt ra, nheo nheo rùi xoa xoa cái đầu.
- Mày tỉnh rùi. Hihi, mày tỉnh thiệt rùi, làm tao lo quá – con Hằng cười nhưng rơi nước mắt.
- Nhóc làm anh lo quá trời, thiệt tình, hơn cả tuần lễ…
- Anh…Long? Anh về khi nào vậy? mà em nằm như vậy bao lâu rùi?
- Chín bữa trước rùi cưng, nhóc ngủ chín bừa là chín đêm thằng Nam nó thức trắng đó – Long hơi lo lắng
- Nam…nào? – nó hỏi, vẻ mặt ngạc nhiên – bạn em có đứa nào tên Nam đâu?
Câu hỏi của nó làm hắn chết lặng, nó không bít thằng Nam, nó hok nhớ hắn, nó mất trí nhớ rùi, nó quên tất cả về hắn lun rùi, giờ đây hắn chỉ là một số không đối với nó. Hắn thấy nghẹn nghẹn, tim không còn co bóp gì nữa.
- Em sao vậy Thiên? Thằng Nam cho em ở chung nhà đó, thằng nhóc đánh lộn vì em mà còn hay cãi nhau với em đó, em nhớ không, nó nè – Long vừa nói với vẻ mặt lo lắng, vừa đẩy hắn lên.
Hắn nhìn nó, ánh mắt khẩn thiết như van xin nó làm ơn đừng quên, đừng quên hắn, hãy nhớ hắn dù ở khía cạnh xấu xa cũng được, dù những kỉ niệm về hắn trong nó là một con người lạnh lùng, khó gần, zô ziêng hay gì cũng được, miễn là nó nhớ được rùi
- Mình……quen bạn không? – nó ngơ ngác hỏi hắn, câu hỏi này như xé trái tim hắn ra thành ngàn mảnh. Mắt hắn rưng rưng, cổ nghẹn lại không nói được câu nào.
Bác sĩ vào tới xem xét nó
- Bác sĩ…bác sĩ, em tui nó bị sao zậy nè? Nó bị gì vậy?
- Theo tôi đoán chắc là lâm vào trường hợp hai…
- Nhưng nó nhớ tui mà…
- Có lẽ bệnh nhân chỉ quên những việc gần nhất thui, từ từ gây dựng lại kí ức cho cô ấy…. co lẽ có kết quả
Con Hằng chạy lại bên cạnh nó
- Thiên, mày nhớ tao hok? Mày nhớ tao hok zậy Thiên
- Con này giỡn hoài, tự nhiên hỏi điên zữ zậy? mày là bạn thân của tao hok lẽ tao hok nhớ? Hỏi khùng hết bít
- Vậy mày nhớ Nam hok? Nam đó, hay cãi nhau, gây sự với mày á, là bạn trai mày á – con Hằng làm hơi quá
- Tao hok bít. Mà bạn trai khỉ gì, mày khùng à? Mày bít tao ghét con trai mà… ui da, cái đầu nhức quá…
- Hix….mày nằm nghĩ đi…
- Uhm…mày ở lại zới tao nha…
- Uhm….
Hai thằng nhóc bước ra khỏi phòng, một thằng buồn, một thằng đau khổ
- Đừng lo, rùi nó sẽ nhớ lại thui mà.
- Cô ấy quên thật rùi… ông trời thật không công bằng… nhưng dù sao cũng tốt, đỡ hơn đời sống thực vật…
- Về tắm đi, có Hằng ở đây với nó rùi – nói rùi Long cặp cổ hắn ra về, hắn đi như một bức tượng.
Trong phòng….
- Mày gọt tao trái lê đi, đói quá
- Uk, mày…ngủ mấy bữa mà nhìn mày xanh quá, nà, ăn đi
- Thấy cái này mới nhớ, hồi trước ông Nam gọt trái lê cho tao, còn có cái lõi không hà, mắc cười mún chết. – nó cười, con bạn chết trân
- Mày…mày nói…Nam hả? mày hok mất trí nhớ… mày nhớ phải hok?
- Hihi, nãy giờ giỡn chút thui, mà thằng đó phản ứng ghê quá, nhìn giống cái xác ướp quá, hehe
- Trời ơi, con quỷ, làm tao tưởng mày mất trí thiệt rùi… mà mày ác quá, tự nhiên bày trò này… mày bít hok khi mày nằm hôn mê hắn ở đây hok rời nữa bước lun á, cả tắm cũng hok tắm lun.
- Zậy hả? ai bít, kì này chít rùi…
- Cho mày chít lun…
- Sao giờ mậy?
- Uhm…ai bít, tới đâu hay tới đó, bi giờ mà mày nói nãy giờ giỡn là thế nào ổng cũng giận mày cho coi…
- Uhm… hix…….
Lát sau hắn bước vào, mặt cũng bùn hiu, nhìn nó bằng con mắt lạ lắm.
- Nà heo, ăn đi, cô ngủ 9 bữa rùi… - hắn đưa cho nó hộp cơm
Nó nhìn hắn, thấy tội tội. hắn xanh quá, mặt mày hốc hác hẳn, ốm hơn lúc trước nhìu lắm. hắn ra nông nỗi này vì nó mà nó lại nỡ đùa, giờ nó bít làm sao?......
- Anh ở đây với tui 9 bữa rùi hả? – nó nhận hộp cơm rùi hỏi
- … - hắn im lặng
- Cám ơn nha, Ma vương.
Gương mặt hắn sáng rỡ lên, nó vừa kiu hắn là Ma vương, nó nhận ra hắn rùi, nhìn hắn mừng ghê lắm
- Cô…nhớ tui, nhớ ra tui hả? cô nhớ tui mà phải hok? – hắn nắm tay nó giật giật
- Buông ra coi, tui đạp văng ra cửa bi giờ. Làm gì quýnh quáng lên zữ zậy? điên chắc.
- ừ, điên thiệt rùi, mà điên lun cũng được, hihi
- khùng! Anh trốn viện mới ra hả? có cần tui đưa zô trong đóa lại hok?
- Cần lắm, cô mau mau khỏe đi rùi đưa tui đi đâu cũng được.
- Hizzzzzzz, khùng nặng lắm rùi, thui tui ăn đây, hok nói nữa.
- Uk, ăn đi, ăn nhìu nhìu zô…
- Cho thành heo hả?
- Cô là heo mà
- Heo con khỉ.
- Hihi, thui ăn đi.
- Ăn hok?
- Thui, ăn đi, tui hok đói.
- Qua nay ăn gì chưa?
- Uhm… ọt ọt… - tiếng bao tử hắn trả lời thay.
- Trời, vậy là chưa ăn hả? thui ăn chung đi, mắc công anh chết đói ở đây là tui bị liên lụy á. Với lại hộp cơm bự quá, ăn sao hết.
- Uhm… cũng được
Zậy là nó một muổng, hắn một muổng, nó vừa ùm vừa đút hắn, thiệt giống y chang con nít. Long với Hằng vô, thấy cảnh tượng đó sửng sốt hết.
- Hai người làm gì ngơ ngác zậy, chưa thấy mẹ đút bé ăn bao giờ à? – nó hỏi
- Đúng là tao chưa thấy pà mẹ nào đút cho một đứa con cùng tủi với bã hit.
- Haha, xem ra nhóc nhớ lại hít rùi hả? – Long hỏi nó, mặt gian ơi là gian. Chắc con Hằng kể ông Long nghe rùi.
- Rùi sao nào? Mún em mất trí lắm hả?
- Đâu dám, đâu dám hihi
- Mà nãy giờ hai người đi đâu zậy? – hắn hỏi
- Đi hỏi bác sĩ coi chừng nào nó xuất viện – Hằng đáp
- Vậy chừng nào?
- Mai
- Yeahhhhh, khoẻ quá, sắp ra khỏi đây rùi – nó la lên
- Mày khỏe là mừng rùi, thui, tao đi học nha, trễ hai tiết lun rùi….
- Uhm
- Anh cũng đi lun nha…
- Uhm… byê hai người – rùi nó quay sang hắn – sao hok đi học lun đi?
- Tui đi ai chăm sóc cô?
- Trời, làm như tui là con nít zậy?
- Còn hậu đậu hơn con nít nữa là…….
- Ê ê, mún ở lại đây thì khép miệng lại nha, nơi đây là bệnh viện đóa, la um sùm là bị tống cổ ra ngoài lun bi giờ
- Bit rùi……
Lát sau…
- Ê! – nó khìu
- Gì?
- ở đây chắn quá, về sớm đi
- sao được? bs hok cho sao về?
- thì trốn
- trời! trốn viện hả?
- ừ
- thui, chừng nào bs cho về rùi về, hok trốn.
- vậy thì ở đây một mình đi, tui zìa à.
Nó lén lén bước ra, hắn cũng phải đi theo, hai đứa cứ rón rén, chạy ra khỏi bệnh viện đón xe về nhá
- Haiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii, thoải mái quá, ở trong đó chút nữa chắc ngộp chết mất
- Lên phòng nghĩ đi, cô còn xanh lắm…
- Anh còn xanh hơn tui nữa đóa. Trời ơi mới cóa mấy bữa không gặp mà nhìn anh như cái xác di động zậy
- Kệ tui… - hắn thấy bực bực, hắn ra nông nổi này vì ai? Lại còn mấy bữa hok gặp… bữa nào mà hắn hok ở bên nó, tại nó hok thấy thui
Ba hum sao, nó đi học lại, bạn bè nó hỏi thăm quá chừng. mấy cái lũ kia hok thấy đâu nữa, nghe đâu bị một băng nào đó đánh tới nổi nằm viện lun rùi. Giờ ra chơi
- Né zô, nước sôi pà con làm ơn né zô…- nó ong óng cái miệng. thiệt hết nói, mỗi lần nó xuống căn tin là ai cũng né nó hết. trông nó cứ như người ngoài hành tinh vậy, hắn ngồi đằng xa cũng phải bật cười.
- Mày làm gì mà ăn như heo zậy? từ từ thui, mới hết bệnh mà ăn nhìu hok tốt đâu. – Hằng nhìn nó trân trối
- Kệ nó đi, ăn được cứ ăn, cho nó thành con heo lun – Long chọc nó.
- Ừ, ăn cho đã, sống nay chết mai, ai bít được, lỡ mai chết rùi sao ăn? – nó vừa ăn, vừa diễn thuyết
- Khùng, nói năng gì kì zậy? mày chán sống à? – Hằng liếc nó
- Hihi, nói chơi thui, tao còn mún sống lâu lâu nữa để chờ chuyện hai người.
- Hai người nào? – Long và Hằng đồng loạt hỏi
- Saxx, đừng làm bộ ngây thơ nữa, tui bít hết rùi…
- Là sao? – cả hai lại hỏi
- Là chuyện hai người đó, tui thấy hai người hợp lắm, thành một đôi cho rùi.
- Nói điên nà – hai đứa cốc đầu nó
- Oái…đau, nói sai chỗ nào đâu?
- Còn nói nữa hả? – thêm hai cái cốc nữa. nhìn nó thấy thương ghê, bị đánh hoài.
- Mệt, hok nói với mày nữa, tao lên trước – Hằng chạy mất tiu
- Anh cũng đi à, ngồi ăn một mình đi há. – Long cũng bỏ nó lun
- Uhm….mà nhớ nha anh Long, con Hằng được lắm đóa – nó nói với theo.
Tùng….tùng….tùng……
Nó uể oải bước lên, nhìn qua bàn bên kia thấy trống trơn, hắn lên từ khi nào nhanh vậy hok bít.
Trưa về tới nhà, nó nằm phịch xuống cái ghế, mệt mỏi.
- Sao hok nấu cơm I, mệt lắm à?
- Bít rùi khổ lắm nói mãi……
- Ê, hum nay nấu canh chua đi
- Uhm… phụ một tay à nha.
- Ok, hum nay tui rửa chén choa.
- Ok
Hắn vô bếp phụ nó. Hai đứa nói cười vui vẻ….níu khi xưa, anh hok……. Điện thoại hắn run chuông.
- Alo
- Anh hả?
- Ai zậy?
- Em nà, nhớ anh quá hà.
- Là cô à? Tôi hok rảnh
- Vẫn lạnh lùng thế, em nhớ anh thiệt mà. Em sắp tới sân bay rùi, anh đón em nhé.
- Cái gì? Sân bay gì, cô về đây à?
- Vâng, em về với anh…
Alo
- Anh hả?
- Ai zậy?
- Em nà, nhớ anh quá hà.
- Là cô à? Tôi hok rảnh
- Vẫn lạnh lùng thế, em nhớ anh thiệt mà. Em sắp tới sân bay rùi, anh đón em nhé.
- Cái gì? Sân bay gì, cô về đây à?
- Vâng, em về với anh…
- Tôi hok rảnh.
- Vậy thì tự em về cũng được, bye anh, lát nữa em tới. chụt….
- Con này điên rùi.
Hắn lầm bầm, lo lắng chuyện gì đó. Thấy hắn kì kì, nó hỏi
- Weee, seo zậy?
- Hok cóa gì, chỉ là… tôi mún nói cho cô chuẩn bị tinh thần, có lẽ lát nữa sẽ cóa một con khùng ghé đây.
- Ai zậy?
- Một đứa con gái…
- Bạn gái anh à?
- Hok phải. – hắn nhấn mạnh.
- Ừ mà tui cóa cần trốn hok?
- Không
- Nhưng lỡ…
- Vậy thì cô chịu thiệt một chút nhá, nói là osin trong nhà là được rùi.
- Uhm…
Hai tiếng sau…
Tính tong… tính tong.
- Tui ra mở cửa cho, tui là osin mà – nó nói
- … - hắn nhìn theo, xót xót
Nó mở cửa ra, trước cửa là một đứa con gái ăn mặt moden hết cỡ, khoác chiếc áo khoác sặc sỡ, chiếc váy ngắn củn cởn, tóc nhuộm vàng hoe. Đứa con gái đó gỡ kính ra, nhìn nó như một quái vật.
- Cô là ai?
- Tui…là osin…
- Hứ, osin ô siết gì mà bấm chuông mấy cái mới ra. Mún cho tui đứng đây lun à?
- Dạ xin lỗi, mời vào – nó bực mình, người gì thấy ghét.
- Cậu chủ đâu – con đó hỏi giọng khó ưa
- …cậu chủ…nó đảo mắt kiếm xem thằng nhóc đó cóa ra chưa
- Tui đây. Có gì hok? Cô về làm gì vậy? – hắn lạnh lùng tiến đến.
Tức thì đứa con gái kia chạy lại ôm chặt hắn trong sự ngỡ ngàng của nó. Con đó cứ nhảy tửng tửng lên y chang con khùng
- AAAAAA, nhớ anh iu quá, gặp lại anh iu mừng quá… - rùi cô ả nhón lên định…kiss hắn nhưng bị hắn đẩy ra ngay lập tức
- Cô làm gì vậy, buông ra coi – hắn đảo nhanh mắt sang nó
Nó bây giờ đang shok trước thái độ con kia. Hai mắt nó buông xuống đất, rùi nó đi đến khép cổng lại, sau đó chui vào bếp. tự nhiên nó thấy bùn bùn, hok hỉu nữa. "mình bị gì zậy choài" nó lẳng lặng làm tiếp các món ăn mà tâm trí đi đâu á.
- Anh iu sao cứ lạnh lùng với em vậy? em có gì hok tốt hả? em đẹp đâu thua gì mấy đứa con gái khác, với lại nhà em cũng giàu…
- Tôi không thích.
- Nhưng mà cha mẹ chúng ta đã quyết định chuyện hứa hôn rùi mà?
- Họ chứ hok phải tui. Mún cưới thì cưới họ đi.
- …….. – nhỏ im lun, hok nói nữa. đã một năm rùi, kể từ khi nhỏ đó gặp hắn, lúc nào hắn cũng lạnh lùng, thua cả người xa lạ.
- Níu không cóa việc gì nữa thì về đi, tui bận.
- Em hok về, em sẽ ở lại đây với anh iu.
- Cái gì????????? – hắn hét lên – cô đùa tôi hả?
- Em nói thiệt, em xin hai bác rùi.
- Nhưng tui hok đồng ý. Họ có quyền gì mà cho phép cô hả?
- Em nói rùi, níu mún thì anh cứ hỏi hai bác í, em lên phòng đây – rùi con nhỏ gọi với vào nhà bếp – ê, osin, ra giúp tôi đem đồ lên phòng coi.
- … - nó hok nói gì, lẳng lặng bước ra.
Hắn đang tức giận, bấm điện thoại nhanh mún mát.
- Alo
- Tại sao lại kiu con đó về đây, tại sao lại cho nó ở nhà của tui. Hai người làm vậy là sao hả?
- Con bình tĩnh nào. Ta làm vậy để hai con có cơ hội gần nhau thui. Con đừng tưởng trốn được chuyện này, ta đã quyết định rùi thì hok được cãi.
- Tui không đồng ý. Quá đáng thật. tui mún ở một mình. Mấy người phiền quá.
Hắn cúp máy cái rụp. đang bực mình mà. Vậy là cái nhà này từ nay có thêm một người nữa, zui đấy. con bé hám trai kia chọn cái phòng đối diện phòng hắn. trong nó nhí nhảnh nhưng cũng cóa gì đó đáng sợ lắm nhá.
- Osin đâu rùi? Nấu cơm cho tui. Làm cho tui món pittet, sườn chua ngọt, mì ý nữa…
- Xin lỗi…mấy món đóa tui hok bít làm… món khác được hok?
- Hứ, osin cái kiểu gì hả? làm mấy món đó cũng hok bít. Cô hok cần làm ở đây nữa, tui sẽ mướn người khác…
- Ai cho cô đuổi người của tui hả? cô mà cà chớn phách lối thì ra đường mà ở! – hắn nghe thấy con kia nói, sùng máu lên.
- Em…em…tại con này…nó hok bít nấu gì hết, em tính mướn người khác…
- Tôi nhắc lại lần nữa, không được đụng tới người của tui nếu mún ỏ đây lâu dài… - hắn nhìn sang nó – chuẩn bị cơm đi nhóc, tui phụ cho
- Uhm… - nó cười, tự nhiên nó thấy zui zui trước thái độ dịu dáng của hắn đối với nó.
Con kia thì ngạc nhiên hết sức. "osin mà hắn lại đối xử như vậy, còn mình…"
- Anh có làm sao hok zậy? công tử mà lại vô bếp… - con đó hỏi với theo
- Hok phụ thì đừng có ăn – hắn đáp gọn lỏn
- Nhưng em có bít làm gì đâu
- Thì im cái miệng lại cho tui nhờ.
- Uhm… mà anh biết nấu ăn hả? – con kia hỏi
- ….
- Hắn… uhm…cậu chủ nấu ăn được lắm đấy – nó nói thay
- Xời…….. anh hok bít cóa bị gì hok nữa, tự nhiên zô bếp, để con osin nó làm được rùi…
- Thui cậu lên nói chuyện với cô ấy đi, để tui làm cho, nghe lùng bùng lỗ tai quá – nhó ghé tai hắn nói nhỏ.
- Ráng chịu chút đi. Con đó tui ghét lắm mà sao cứ đụng hoài, chán ghê. Hok nói chuyện với nó đâu. – hắn cũng thì thào nhỏ nhỏ.
- Sao vậy? đẹp mà…
- Nhưng mê trai. Lại thêm cái tật ham địa vị, chảnh chẹ, ra vẻ ta đây. Nói chung mẫu người tui hok thik.
- ủa sao thấy cũng zui zui, dễ thương lắm mà. – nó nói zậy nhưng có nghĩ zậy hok thì hok bít à nha
- Từ từ rùi bít. Nhớ cẩn thận nha
- Làm như nhỏ đó là ác quỷ hok bằng.