- Ba bánh mì đi dì ơi – Long gọi với vào trong quán.
Cả ba cắm cúi ăn thì tự nhiên nó thấy miếng bánh mì nó đỏ đỏ.
- Ủa, tao nhớ ăn bánh mì đâu có tương ớt đâu sao nó đỏ mậy?
- Trời ơi! Mày bị chảy máu cam mà còn giỡn được nữa hả, khăn giấy, lấy em bịch khăn giấy coi… - Hằng quýnh quáng lên
- Từ từ thui, mày làm gì như tao sắp chết zậy?
- Cái con này, nãy giờ nói chuyện gì đâu không hà. – Hằng vừa nói vừa đè ngửa nó ra đằng sau, chậm khăn giấy zô mũi nó
- Thiên, em bị gì zậy, từ trước tới giờ em có bị chảy máu cam đâu?
- … chắc tại hủm nay em ăn mì tôm… nên nóng ấy mà.
- Em thiệt là...
- Có gì đâu… - nó nhăn mặt, chợt thấy hắn ngồi bên kia đang nhìn nó, thấy nó nhìn hắn quay nhanh mặt qua chỗ khác, nó cũng quay đi, thấy nhói nhói trong lòng.
Ra về nó đi lang thang trên đường. nó không về thẳng nhà mà đi loanh quanh. Trời xui đất kiến sao mà nó lại đi tới nhà của hắn, hắn đã bước vào trong nhà rồi. căn nhà này có biết bao kỉ niệm đẹp với nó, giờ nó chỉ dám đứng ngoài mà nhìn vào trong. Lát sau nó về nhà.
Ba ngày rùi kể từ khi nó đi học lại. tự nhiên bây giờ nó chăm học ghê gớm lắm, chăm nghe giảng, chăm chép bài, chăm làm bài và hay phát biểu ý kiến. còn một ít thời gian còn lại nó mới biết nó đã bỏ phí những gì, bây giờ nó ước gì không phải chết, nó sẽ học thật chăm chỉ, sẽ làm hết tất cả bài tập, nhưng nó không thể, nó sắp chết rồi. giờ ra chơi thì cả trường xôn xao, nghe đâu có mấy ông gì chức tước lớn lắm, ghé thăm trường. loa phát thanh ủa trường réo lên: Ban giám hiệu trường mời em Trịnh Vĩ Thiên Thiên lớp 11A đến hội trường có việc.
- Ê, cô kiu mày kìa! Có chuyện gì vậy?
- Sao tao biết được, hok lẽ đuổi học tao hả ta?
- Khùng, mày nghỉ có mấy bữa mà đuổi gì. Thui lên đi. Đi luôn hok anh Long?
- Đi chứ
Nó đến hội trường, thấy ba ông mặc véc sang trọng đang ngồi trên ghế. Có cả hắn ở đó. Hắn đang nói chuyện với mấy ổng. cậu chủ có khác.
- Cháu Thiên đến rùi ạ! – cô hiệu trưởng để tay lên vai nó trấn an
- Chuyện gì vậy cô? – nó hỏi nhỏ
- Cô cũng không biết, họ đòi gặp em cho bằng được.
Mấy ông khách thấy nó rùi đứng dậy, từng ông một bắt tay nó làm nó hok hỉu gì hết.
- Chào cháu! Cháu là Trịnh Vĩ Thiên Thiên
- Dạ, là cháu ạ
- Hôm nay ta đến đây để cảm ơn cháu?
- Hả? cám ơn cháu á?
- Cô hiệu trưởng cho tôi mượn cái micro
- Đây ạ
- Chào quý thầy cô và toàn thể các em học sinh có mặt ở đây – ông ta dõng dạc – hôm nay, chúng tôi đại diện cho quỹ vì người nghèo, quỹ người khuyết tật, người già và trẻ em mồ côi, đến đây để gởi lời cám ơn chân thành đến em Trịnh Vĩ Thiên Thiên, em đã đóng góp một số tiền lớn cho quỹ của chúng tôi và chúng tôi xin thay mặt những người tiếp nhận, cám ơn em rất nhiều. chúng tôi xin đảm bảo rằng số tiền đó sẽ đến tay những người mà em yêu cầu.
- Ơ… em làm cô ngạc nhiên quá, em làm rất tốt Thiên ạ, cô rất tự hào về em – cô hiệu trưởng khen nó. Nghe như nịnh zậy.
- Dạ… em không bít là mấy chú này sẽ đến đây…
- Mày ghê nha, được mấy ông cấp cao đến cảm ơn lun hén – Hằng khìu nó
- Suỵt… - nó đưa ngón tay lên – dạ… thật sự thì hok có gì đâu ạ, chỉ là cháu mún giúp vậy thôi, nhờ các chú chuyển cho họ giùm, cháu cảm ơn.
- Tất nhiên rùi, cháu quả là một tiểu thư tốt bụng.
- …… - nó định nói là mình hok phải là tiểu thư nhưng tự nhiên nó thấy khó chịu, nó thấy chóng mặt, đau đầu nữa…
- Thưa ông vậy cháu Thiên đã đóng góp bao nhiu mà khiến ông phải đến tận đây để cám ơn ạ! – cô hiệu trưởng lịch sự
- À, số tiền rất lớn, chưa có một cô bé nào ở độ tủi này mà góp nhiều như vậy. số tiền 20 tỉ việt nam đồng
- Cái gì??????????????? - Không chỉ bà cô mà cả trường điều ngạc nhiên, không ngờ nó lại có nhiều tiền đến vậy. từ trước tới giờ nó không đua đòi gì, kể cả điện thoại nó còn không có nên cứ tưởng nó là hạng xoàn, không ngờ…
Hắn bít về số tiền đó rùi nhưng hắn đang ngạc nhiên là tại sao nó lại quyên góp hết như vậy? Hắn đang phân vân không hiểu thì nghe Hằng hét lên
- Thiên, mày sao zậy, mày sao zậy hả? khăn giấy, ai có khăn giấy, nhanh lên, đưa nó tới bệnh viện nhanh lên – Hằng mếu máu mún khóc khi thấy tình trạng hiện giờ của nó.
Hắn lao đến nhanh hơn cả Long, bế nó chạy đến bệnh viện. Hắn không biết nó bị gì nữa, sau mũi nó lại ra nhìu máu thế không biết, nó ngất rồi, hắn thấy lo lắm. Bao nhiu ngày xa nó, bây giờ bế nó trong lòng mà hắn thấy không vui chút nào. Từ cái chuyện nó quyên góp hết số tiền khổng lồ, rùi nó hay nói nhảm, nó chăm học hơn… hắn cảm nhận được một cái gì kinh khủng lắm sắp xảy đến.
Hai tiếng đồng hồ sau, bác sĩ bước ra khỏi phòng cấp cứu.
- Bác sĩ em tui bị zì zậy bác sĩ? – Long lay lay tay anh bác sĩ
- Cậu là người nhà của bệnh nhân à?
- Vâng, tôi là anh nó.
- Vậy mà cô bé bảo không có thân thích.
- Cô ấy tỉnh rùi sao? – hắn lo lắng
- Không… lần trước cô bé đã được đưa vào đây…
- Cái gì? Nó đã từng bị ngất sao? – Long hỏi
- Phải, cách đây bốn ngày cô bé có vào đây, nhưng sau đó trốn mất…
- Vào vấn đề chính đi, cô ấy…bị gì? – hắn trở nên căng thẳng, và mọi người im lặng chờ, con Hằng còn rươm rướm nước mắt
- … mọi người nên chuẩn bị…đừng quá kích động…và đừng cho cô bé biết…
- Nói nhanh đi – hắn gầm gừ từng tiếng một
- …cô bé mắc chứng ung thư máu…
- Huhu Thiên ơi!... – Hằng khóc thé lên, mấy chục mạng người trong bệnh viện rươm rướm
- Không thể nào, không thể nào, cô ấy còn trẻ mà, không thể như vậy được – hắn lẩm bẩm, gương mặt hốt hoảng như sắp điên lên
- Không…không thể… - Long nghẹn lại – từ trước giờ nó rất khoẻ mạnh mà… không thể…
- Vấn đề là chỗ đó. Do bệnh không bộc phát ngay từ đầu mà đến lúc cuối mới phát hiện được nên…
- Nên thế nào? Ông nói đi, nên thế nào hả? – hắn lay ông bác sĩ như mún ăn tươi nuốt sống
- Cậu bình tĩnh đã… bệnh đã vào thời kì cuối…chúng tôi bất lực…
- Ông nói dối, ông nói dối, phải có thuốc trị chứ? Bệnh viện này mở ra làm gì mà bảo là không có thuốc trị hả? ông nói đi, có thuôc trị mà phải không, hay đưa sang nước ngoài, sang nước ngoài hiện đại hơn sẽ trị được đúng không? Cô ấy còn trẻ lắm, còn trẻ lắm mà… - hắn không còn bình tĩnh được nữa, hắn sắp điên rồi. Long thì khuỵ xuống đó, con Hằng ngất luôn, phải đưa vào phòng hồi sức.
Giờ thì mọi người đã hỉu tại sao nó quyên góp tiền nhiều như vậy, sắp chết rùi mà nó còn nghĩ đến người khác, vẫn đi học, vẫn tỏ ra vui vẻ. Nó biết nó không còn nhìu thời gian nữa… hắn ôm mặt khóc như một đứa trẻ. Người mà hắn luôn muốn bảo vệ giờ đây sắp xa hắn thật rồi, ung thư máu thời kì cuối…y học bó tay…vậy là hắn sắp mất nó…lát sau hắn bước vào phòng nó, bác sĩ ngăn lại
- Cậu phải làm nét mặt tươi lại, không nên để cô bé biết
- Cô ấy biết hết rồi, biết hết rồi…
- ……………
Hắn lê đối chân vào phòng bệnh, nó nằm đó, hai mắt nhắm nghiền. Hắn thấy đau quá, phải chi người nằm đó là hắn nhỉ? Phải chi hắn có thể đổi cho nó nhỉ? Hắn vô dụng, không làm gì được cho nó, chỉ biết ngồi nhìn thần chết cướp nó đi. Hắn cầm tay nó áp lên má mình, hai hàng nước mắt cứ thế tuôn ra. Nó nằm đây, bên cạnh hắn nhưng không còn bao lâu nữa nó sẽ biến mất, như một giấc mơ, thoắt đến rồi tan biến rất nhanh, mang theo tình yêu và hạnh phúc của hắn. Đôi bàn tay nhỏ nhắn ấm áp này hắn sẽ còn được nắm bao lâu nữa? phải chăng ông trời quá tàn nhẫn, bắt một cô bé từ nhỏ đã mồ côi phải rời xa dương thế khi cô chưa biết được một lần hạnh phúc, một lần được iu thương che chở. Ông trời ơi sao ông nhẫn tâm thế… tay nó nhúc nhích, những ngón tay tê cứng bắt đầu giật giật. Nó mở mắt ra nhìn hắn. Bây giờ hắn đang ở đây với nó, chỉ cần như vậy thôi là nó hạnh phúc lắm rồi. nhưng thấy hắn khóc mà nó đau lòng quá, nước mắt cũng tự nhiên trào ra.
- Biết…rồi sao? – nó thì thầm
tương lai nó sẽ đi về đâu? liệu nó còn có cơ hội sống? và khi điều tồi tệ nhất xảy ra cho nó, hắn sẽ như thế nào
- Biết…rồi sao? – nó thì thầm
Hắn không nói gì, chỉ ôm chầm lấy nó mà khóc, giờ hắn đã biết thế nào là sinh li tử biệt. Nhìn người mình yêu thương sắp ra đi vĩnh viễn còn đau hơn cái chết. Nếu hắn chết mà nó đươc sống chắc hắn sẽ không từ. Nước mắt hai đứa cứ tuôn ra mãi, rửa trôi những nhung nhớ bao ngày nhưng lại khơi màu cho nỗi đau tột đột. Nó sắp ra đi vĩnh viễn, hắn sắp mất nó, hắn sẽ không bao giờ còn thấy nó cười, không bao giờ còn được nhìn thấy nó phụng phịu, hắn sẽ mãi mãi không còn được nghe nó lầm bầm **** rủa, mãi mãi…
- Đừng khóc nữa…con trai mà khóc mít ước quá – nó lau nước mắt trên gương mặt thiên thần ấy
- Tại sao lại giấu?
- … biết thì có ích gì chứ? Cũng zậy thôi…hết cách rồi, số phận như vậy rồi, đành chịu thôi – nó nói chậm rãi… ánh mắt vô hồn
Hắn lay đôi vai nó, gầm lên
- Gì mà số phận hả? gì mà đành chịu hả? tại sao lại chấp nhận dễ dàng zậy hả? sẽ có cách, chắc chắn phải có cách, không thể như thế này được…
Hắn lại nấc lên, ôm chặc nó vào lòng. Nó thì thầm
- Tui sắp chết rồi…
- Không, không bao giờ có chuyện đó- hắn ngắt lời nó
- Thật sự là không còn nhìu thời gian nữa… có thể cho tui biết một chuyện được không?
- …đã bảo là không chết mà… sẽ ổn thôi, ổn thôi mà…
- Có thể cho tui biết...sự thật…tui… có được chỗ nhỏ nào trong trái tim Nam không?
- Ngốc ạ… trong tim anh chỉ có em thôi em bít không? Em bít không hả? làm ơn đừng bỏ anh…đừng bỏ anh, em là tất cả cuộc sống của anh, làm ơn đừng đi…
- … có thể nói câu mà em ghét được không?...
- Anh iu em…iu hơn tất cả trên đời này…Thiên… em có nghe không…em tỉnh lại đi Thiên…đừng ngủ mà… làm ơn đừng ngủ… em ngủ nhìu rồi… làm ơn đi Thiên…làm ơn đừng ngủ…anh xin em mà…dậy đi em…đừng ngủ nữa…
Hai mắt nó nhắm nghiền trở lại. hắn thật sự hoảng hốt, Long và Hằng đứng ngoài nãy giờ nhưng khôngdám vào, con Hằng không dám đối diện với nó nữa, sợ phải thấy nó ngất, sợ phải thấy nó ra đi. Hằng khuỵ xuống hay tay ôm lấy tim "làm ơn, mày làm ơn đừng chết, tao không mún, tao không mún mất mày đâu…làm ơn".
Long chạy vào thấy hắn đang lay lay nó. Bây giờ cậu thật sự sợ hãi. Cô em họ mà cậu iu thương nhất đang nằm đấy bất động. bác sĩ chạy vào, theo sao là một toán y tá đẩy theo một xe dụng cụ. hắn như lã người đi, không còn biết gì nữa. Long kè hắn sang phòng bên kia, hắn thật sự sắp ngất.
chẵng lẽ nó ra đi như vậy sao?
Long như người vô hồn, tiến tới chỗ Hằng. cậu ngồi xuống đặt tay lên đôi vai bé nhỏ đang run run. Hai người ôm nhau khóc. Từ đó giờ Long là người cứng rắn, không bao giờ tỏ ra íu đuối nhưng bây giờ thì không còn nữa rồi, bây giờ cậu sắp mất đứa em gan góc, sẽ không bao giờ còn được cùng nó đánh nhau nữa, sẽ không nghe nó vòi vĩnh đòi bánh nữa. không còn nữa… trong phòng cấp cứu bác sĩ đang cố gắn hết sức. Long đưa hằng về nếu không con nhỏ lại ngất nữa. khi Nam tỉnh zậy thì Long cũng vừa vào
- Thiên đâu rồi, cô ấy đâu – Hắn hớt hải
- Chắc còn trong phòng bên kia…
Hắn và Long chạy ào qua phòng lúc nãy, nhưng không thấy nó, giường bệnh trắng toát trống trơn. Một nỗi lo sợ bao trùm trong tâm trí hai thằng nhóc. Hắn chạy khắp các phòng trong bệnh viện, chạy lại từng giường kiếm nó, Long cũng vậy. hai đứa điên mất rồi, chúng lùng sụ khắp nơi, hắn gào thét tên nó khiến cả bệnh viện ai cũng đau lòng.
- Bác sĩ, bác sĩ đâu rồi, bác sĩ..
Hắn gào lên. Long cũng đang lo sợ. nó đâu rồi chứ? Tất cả các phòng trong bệnh viện đều không có, chỉ còn một nơi… nhà xác.
Hắn không dám nghĩ tới, "không. Không đâu, không thể nào, không đâu" hắn dựa vào tường ngồi bệch xuống. bậy giờ hắn cố không nghĩ gì nữa, hắn sợ sẽ nghĩ những điều tồi tệ, sợ điều đó là sự thật. Cuối cùng bác sĩ cũng tới, mang một hi vọng nhỏ nhoi. Hắn không còn sức ngồi dậy nữa, Long nhào đến ông bác sĩ nắm lấy cổ áo ổng
- Thiên đâu? Con bé đâu rồi, nó ra sao rồi?
- Khi chúng tôi kiểm tra, cô bé đã rất yếu, tim gần như sắp ngừng đập… sau đó có một người vào đưa cô bé đi, có lẽ cô bé không chịu nổi đến bây giờ…
- Không, không đâu, không thể nào…không thể… - hắn nấc lên. Long không thể tưởng tượng nổi nữa, con bé đi rồi, nhưng …
- Ai đưa con bé đi? Ai đưa con bé đi hả?
- Một người đàn ông, bảo là quản gia của nhà cô bé…
- Tại sao ông lại cho họ mang con bé đi hả?
- Chúng tôi không cho họ đưa đi, họ bảo đưa con bé về nơi yên nghĩ cạnh cha mẹ nó… chúng tôi đi tìm các anh nhưng không thấy, khi quay lại thì cô bé đã biến mất
Long không nói gì nữa mà dìu Nam về nhà. Trái tim của mỗi người rách toạt một miếng lớn, rỉ máu. Biết rằng không bao giờ gặp lại nó nữa…biết rằng đã thật sự mất nó………
hắn sẽ ra sao khi không còn nó nữa? hắn sẽ đối mặt với sự thật nghiệt ngã này như thế nào?
Sau nỗi đau không gì bù đắp được đó, Nam vẫn không tin là mất nó vĩnh viễn. cậu cho người lục tung các ngỏ ngách ở VN, cậu dò hỏi mọi nơi về tin tức ông quản gia, nhưng bất lực, không một dấu vết nào cho thấy sự hiện diện của ông ta và nó. Ngay cả mộ của cha mẹ nó ở đâu, hắn cũng không bít được. Chẳng lẽ nó đã không còn nữa sao? Chẳng lẽ điều đó là sự thật? dù sao thì hắn vẫn hi vọng, dù là tia hi vọng nhỏ nhoi nhưng hắn vẫn hi vọng. Rồi tia hi vọng kia dần tắt khi ngày lại ngày vẫn không có tăm tích gì của nó.
Hắn đã về quản lí công ty được một năm rồi. Bây giờ hắn là một cậu chủ đầy tiềm năng. Năng lực quản lí không cần phải bàn cãi và hắn không còn là một con người lạnh lùng như trước nữa, hắn mở lòng hơn với mọi người, trở nên vui vẻ hơn, tất cả điều đó là vì nó, vì ngày cuối cùng còn thấy nó, nó trăn trối lại với hắn "hãy sống mở lòng hơn với mọi người, hãy mỉm cười thường xuyên nhé…" hơn một năm ròng rồi hắn vẫn không thể nào quên được, dù nó sống hay chết thì tình yêu của hắn đối với nó là bất diệt "có thật là anh đã mất em vĩnh viễn không?" hắn cứ nghĩ là nó đã lên thiên đàng. Một cô bé đáng iu tốt bụng như nó thì lên thiên đàng là chuyện đương nhiên.
Mỗi đêm hắn vẫn mơ thấy nó, mơ thấy con nhóc ấy lại về bên cạnh hắn, nhưng khi thức giấc thì hắn lại bậc khóc vì biết đó chỉ là giấc mơ…
…chợt tỉnh giấc trống vắng trong lòng…trống vắng giữa căn phòng…
…phải chăng thiếu em đời lạc lõng…
…Cuộc tình đó mới chỉ hôm qua…bỗng chốc đã phai nhoà…
…người ra đi… ân tình cũng xa...
Hằng bây giờ đang học 12, hắn cũng đi học, một tuần được 2-3 ngày. Long thì đã học đại học nhưng vẫn thường xuyên về thăm Hằng. Cả ba đứa vẫn hay đi chơi, đến những chỗ ngày xưa nó đến để tưởng niệm người bạn, người em, người iu quá cố. Hằng với Long vẫn tiến triển tốt đẹp, còn hắn thì biết bao cô gái xinh đẹp bao quanh, nhưng chẳng để mắt tới ai cả. Hắn vẫn chờ… dù biết vô vọng… dù hỉu rằng nó đã không còn nữa, dù biết hi vọng nhìu chỉ nhận lấy thất vọng thê lương nhưng hắn vẫn chờ.
…rồi từng ngày mong em về đây… về lại cùng yêu thương nồng say…
…rồi từng ngày trong vô vọng biết yêu thương theo em bay xa tầm tay…
…phải làm gì khi không còn em…
…phải làm gì cho tim này không còn đau nhói thêm…
Hắn vẫn lầm lũi trong nỗi nhớ, dù mọi vật có thay đổi, dù thời gian có trôi qua, dù hắn biết rằng có lẽ nó sẽ không về nữa, nhưng hắn vẫn …lặng thầm…yêu trong nỗi nhớ…
...Người ơi…
…Anh sẽ mãi mãi lặng thầm…khi bóng dáng ấy đã xa xăm…
…anh sẽ mãi mãi lặng thầm… đừng mong chờ chi tình yêu giờ xa lắm…
…có nổi nhớ chẳng nói thành lời…
…có nỗi nhớ sẽ mãi không vơi…
…người ra đi…bỏ lại nỗi đau…rã rời…
Hôm nay trời trong xanh gió hiu hiu thổi, t/g đang định đi dạo phố thì thấy Nam hot boy của chúng ta đến trường học. Chà! Trông vẫn đẹp trai như xưa, không già đi miếng nào cả. Kể ra cũng 1 năm 3 tháng kể từ ngày nó ra đi rồi. Hắn ta lững thững bước trên đường với cái ba lô trên vai. Trong học sinh zậy chứ trong công ty nhìn ổng như một ông trùm có cái mặt non choẹt. Công ty ổng đang lớn mạnh nhưng vẫn đứng thứ hai, sau tập đoàn HT. Cái tập đoàn quá cố của tiểu thư quá cố của chúng ta nửa năm nay trở nên lớn mạnh hơn bao giờ hết, nghe đâu có một người thừa kế rất sáng giá.
Trở lại với anh học sinh nào. Hắn bước vào cổng, mỉm cười với ông bảo vệ, nhưng nụ cười này khô héo như mùa đông, không thấy chút sức sống nào hết. hắn bước vào lớp nhoẻn miệng cười với tất cả rùi tiến lại chỗ ngồi. Hắn cũng không bình thường cho lắm, chuyển về học lại 12A và ngồi sau cái chỗ trống kế bên con Hằng. Cái chỗ đó hắn hok cho ai ngồi hết, chỉ để trống đó, chắc là để nó có về thì ngồi ngay đó. Nghe ớn xương sống chưa!!!
- Cô thông báo cả lớp hôm nay lớp mình có một bạn mới chuyển về. Bạn mới từ bên Mĩ về VN nên các em giúp đỡ bạn nhé. Sau tiết này bạn ấy sẽ vào.
- Uhm……. Trai hay gái zậy cô. đẹp hok cô?