- Hum` không rảnh mà đôi co với cô. Mà cô có phải là đại tiểu thư không vậy? cãi nhau như con nít. – hắn trề môi

- Vậy anh có phải đại thiếu gia hok zậy? con trai gì mà đứng đây cãi nhau với tôi. – nó cũng không vừa

- Cô…axxxx tôi không nói chuyện với con khùng như cô. đúng là khùng.

- Axxxxxxxxx cái con Ma Vương đáng ghét này. Dám bảo chị khùng à! – Nó đánh tới tấp vào hắn.

Bao nhiu hồi ức tràn về trong hắn, nó thường gọi hắn như vậy, cũng dữ dằn như vậy, rồi một phút không tự chủ, hắn ôm cái cô đại tiểu thư ấy vào lòng.

1s…2s…3s…1phút…

- Tôi xin lỗi… - hắn buông nó ra khi nhận ra mình đang ôm nó

- Anh tưởng tôi là cái gì mà mún ôm thì ôm hả?

- Tôi… mà cô nghĩ cô là cái gì hả? con gái gì mà người ta ôm vẫn không phản kháng gì hết…ê, đừng nói cô mê tui rùi nha… - hắn kém theo nụ cười mĩa mai

- A ha ha ha, trời ơi, mắc cười quá. trời ơi đau bụng quá… haha…không ngờ trên đời lại có người tự tin như zậy á. Hahaha – nó cười nắc nẻ

Thấy mình bị hố, hắn liền kiếm cách gỡ quê

- Con gái gì mà cười thấy ớn, zô ziêng zễ sợ

Tức thì nó ngậm miệng lại, không cười nữa. bây giờ nó nhìn vào mắt hắn, hắn đã gỡ cái mặc nạ ra từ lúc nào không biết. gương mặt thiên thần, cái gương mặt đáng ghét mà nó thương nhớ bấy lâu nay. Thấy hắn lòng nó vui không tả nổi, hắn đâu biết nó còn sống, nó đang bên cạnh hắn. Nó tự hỏi níu thật sự nó chết rồi, hắn sẽ chờ nó bao nhiu năm? Nó gỡ cái mặt nạ ra, quăng xuống đất. Hắn vẫn không nhìn nó mà nhìn bâng quơ lơ đãng về nơi nào đó… rồi hắn bước đi, buông lại một câu đe doạ

- Vào trong đó đi, đi theo tôi thì đừng có trách.

Rồi hắn bước rất nhanh, khi bóng hắn khuất rồi nó bật khóc. Bao nhiu nhung nhớ bây giờ trào ra thành nước mắt. Nó không nói cho hắn biết, mà dù có nói nó là Thiên cũng chưa chắc hắn tin. Hắn cố chấp ngang bướng lì lợm thì đâu dễ gì tin nó là Thiên chứ. Vả lại hắn còn chẳng thèm nhìn nó nữa là. Nó mún chính hắn nhận ra nó chứ không cần nó phải nói. Nó muốn như zậy.

Quay lại với tên lì lợm đó nào. Hắn bước được một đoạn thì thấy tụi bạn trong lớp, chắc đi chơi zìa. Hắn đi sau tụi nó nên nghe được tụi nó nói cái gì đó

- Ê, mà không ngờ hén. Tao thật sự không ngờ đó

- Uk, phải nói con Thiên số lớn mạng lớn thiệt.

- Thiên nào? - Một đứa trong đám hỏi

- Hỏi zậy cũng hỏi, Thiên lớp tao á. Nhỏ 20 tỉ á

- Uhm… tao nhớ rùi, nghe nói nó chết rùi mà

- Chết cái đầu mày. Người ta còn sống sờ sờ...

Nghe tới đó hắn chạy đến, nắm tay thằng Khang lại

- Khang, mày nói gì nói lại tao nghe

- Ủa, mày hả Nam. Ăn mặc đẹp ghê ta

- Tao hỏi hồi nãy mày nói Thiên sao? Còn sống là sao, nói rõ hơn đi – hắn nóng lòng

- Hằng hok nói gì mày nghe hết hả? – Khang ngạc nhiên

- Nói gì? Có chuyện gì? Thiên sao? nói tao nghe đi.

- Mày hỏi Con Hằng đi, tao nghĩ nó rõ hơn tụi tao. Tụi tao chỉ biết là Thiên còn sống thôi…

Tức thì hắn buông tha cho thằng bạn, móc điện thoại ra gọi Hằng.

Tít……tít……tít…

- Alo, Hằng nghe đây, có gì không Nam?

- Thiên…Thiên còn sống, đúng không?

- Uhm

- Sao Hằng không nói cho Nam bít? – hắn giận dữ

- Hằng cũng mới gặp nó đây thui…

- Cô ấy ở đâu?

- Hằng không biết, nó không nói…

- Hằng biết gì về Thiên nói Nam biết đi

- Xin lỗi nhưng nó kiu đừng cho Nam biết…

- Bây giờ Hằng nói không? Vậy thì chúng ta không còn là bạn nữa…

- Oái thôi được rùi, chuyện là @#%^&*&^%$##$%^&&&%^%$#

Hằng kể hắn nghe hok sót một chi tiết nào. 30 phút sau

- Là zậy đó. Nó không mún nói với Nam vì nó mún Nam tự nhận ra nó. Nó nói dù có bảo nó là Thiên Nam cũng hok tin đâu… nó nói… mấy lần truyền máu… khó chịu lắm… đau lắm… nhìu lần như mún chết đi sống lại, nhưng nghĩ đến Nam… nó đã cố… bây giờ nó là người thừa kế tập đoàn của cha mẹ quá cố…tất cả chỉ có nhiêu đó thui. Hằng xong nhiệm vụ rùi. Bye Nam nha

- Uhm… cám ơn Hằng…

Hắn tắt máy, trong lòng trống rỗng. sao hắn ngu thế khôngbít. Hắn đã từng biết nó là cô chủ nhỏ tập đoàn HT, vậy mà lại không nhận ra. Thật là… vậy là nó còn sống… hắn mừng lắm, vậy là từ nay hắn không con mong đợi mỏi mòn nữa. Hắn chạy lại chỗ hồi nãy để tìm nó, nhưng không thấy nó đâu nữa, nó đi đâu chứ. Tối như thế này rùi còn gì. Chắc chắn là nó không trở lại buổi tiệc đâu, Hắn hỉu nó mà. Vậy thì nó đi đâu chứ? Phải chi hồi nãy hắn không xua đuổi lạnh lùng với nó. Nó đã tỏ rõ bản chất chằn của nó vậy mà hắn không nhận ra.

Hắn chạy khắp các ngốc ngách kiếm nó. Tự nhiên hắn sợ, hắn sợ đánh mất nó một lần nữa, sợ nó sẽ lại rời ra hắn lần nữa. hắn chạy như điên, xoay vòng vòng, mắt nhìn dáo dác xung quanh. "Thiên ơi em đâu rồi, em đi đâu rồi hả? ra đây đi, anh còn nhìu chuyện muốn nói với em lắm Thiên ơi. Một năm qua anh nhớ em lắm…em đâu rồi hả, ra đây đi chứ"

liệu hắn có tìm thấy nó không? ruốc cuộc nó đã đi đâu? chuyện gì sẽ xảy ra cho nó?