Bình minh lên, từng ánh nắng đang xuyên qua bóng cây
Cũng là giây phút em đang chìm trong giấc mơ
Và em không hiểu những tháng năm qua mình đã sống thế nào...
Màn đêm nhẹ buông lại thấy cô đơn vì đã mất anh

Ngày hôm qua, tự hứa không bao giờ nghĩ đến anh
Nghẹn ngào em khóc, giờ hạnh phúc đã không còn
Từ ngày xa anh, khoảnh khắc của đêm là nỗi buồn và nước mắt...
Thà anh đừng hứa yêu em trọn đời, thà đừng nói trước ngày mai ấm êm

Chẳng còn đôi tay anh yêu nhẹ lau nước mắt em khi em thấy buồn
Chẳng còn bờ vai ấm áp để em dựa vào khi có ai làm em tổn thương
Chỉ còn lại mình em chìm trong xót xa
Và đếm mỗi tháng mỗi ngày không có anh
Hãy nói cho em vì sao mà anh bước đi...
Không nói một câu !!

. . .

Ngày hôm qua, tự hứa không bao giờ nghĩ đến anh
Nghẹn ngào em khóc, giờ hạnh phúc đã không còn Từ ngày xa anh, khoảnh khắc của đêm là nỗi buồn và nước mắt...
Thà anh đừng hứa yêu em trọn đời, thà đừng nói trước ngày mai ấm êm

Chẳng còn đôi tay anh yêu nhẹ lau nước mắt em khi em thấy buồn
Chẳng còn bờ vai ấm áp để em dựa vào khi có ai làm em tổn thương
Chỉ còn lại mình em chìm trong xót xa
Và đếm mỗi tháng mỗi ngày không có anh
Hãy nói cho em người nỡ bước đi thật sao?

Sao khi xưa anh nói chỉ yêu em và cùng đi bên em suốt con đường
Gạt đi nước mắt dù em không muốn
Vì em vẫn còn yêu anh...
Và anh có biết từng đêm nằm thao thức nhớ anh em không sao ngủ được
Chập chờn nghĩ mãi về những kỉ niệm ngày xưa khi có anh gần kề bên em
Lúc ánh nắng đầu tiên nhẹ rời khẽ qua
Chợt thấy đã mất một thời gian quá dài
Và em cám ơn anh vì đã cho em một giấc mơ qua