Ngày xưa ơi...
Khi nhớ về ngày xưa, những gì làm ta cười là những kỉ niệm tuyệt vời nhất.
Ta bước đi trên đường đời, hướng về những gì tươi mới nhất, tốt đẹp nhất đang đợi ta phía trước. Nhưng những ngày trôi qua, những lúc mỏi mệt, ta thèm một cái gì đó bình yên, ngoan ngoãn. Ta ngồi suy tư và những kí ức trong trẻo ngày xưa tìm về. Lắng nghe kiss the rain, từ giai điệu nhẹ nhàng như những hạt mưa, bên ngoài không mưa mà trong lòng ta cơn mưa ngày ấy nhẹ nhàng rơi tí tách đâu đây. Cùng về với cơn mưa là bao kỉ niệm thời thơ ấu.
Ngày xưa ấy, ngày ta rong chơi trên cánh đồng, ngắm nhìn những bông lúa mới thơm mùi sữa, hoa cỏ may bám trên áo bay đi theo những cơn gió mang cánh diều tuổi thơ. Ngày xưa ấy, là những buổi chiều khói bếp ai bay, mùi khói rơm ấm áp, mỏng manh, những bữa cơm ngày ấy sao ấm áp, sum vầy. Là con dường dài ngập tràn hoa râm bụt, con đường lớn lên theo mỗi bước chân của ta, thân quen hơn qua bao năm tháng. Là những ngày sau mùa gặt, cánh đồng mênh mông một biển nước, ta bơi xuồng đi hái sen, đuổi theo một chú cua vội chạy về hang ẩn nấp, những cánh cò vang lên trong buổi chiều nhạt nắng. Là tiếng dế kêu vẳng vẳng trong không gian, là những đêm mưa nghe ấm áp mùi hơi đất. Là những con thuyền giấy nhỏ lặng lẽ thả trôi trên dòng sông. Tất cả, quen thuộc nhưng .... đã mãi xa, trôi về một miền kí ức mang một cái tên: tuổi thơ.
Ta để ngày xưa ngoài thềm một đêm vắng, bước vội ra ngoài, kiếm tìm trong đêm tối, ta thấy gì ngoài bầu trời đêm trải dài bất tận. Ta nhắm mắt lại để tuổi thơ vào một giấc mơ, giấc mơ êm, một giấc mơ đẹp. Ngày xưa ngủ yên, cho những muộn phiền tan đi trong hoài niệm. Ngày xưa khép lại với giọt nước mắt chưa kịp lăn trên má trong một giấc mơ.
Quên...
Một...
Hình...
Bóng...