Lòng tốt không nằm trong lời nói
Người ta hại nhau cũng chẳng nhiều lời
Mặc áo âm mưu là những nụ cười
Cái thiện lẻ loi giữa nghi ngờ đố kị.
Khi cuộc sống phớt lờ giá trị
Kẻ tội nhân bỗng chốc hóa anh hùng
Người hiền lương phó mặc cái riêng, chung
Những vết thương cứ hồn nhiên chảy máu.
Tôi là kẻ nổi chìm trong tốt xấu
Chẳng biết nên đau, hay cười ngạo nghễ
Ngẩng mặt lên chiêm ngưỡng bộ mặt đời
Hoảng hốt thấy bóng mình trong đó